BÀI HÀNH VỀ THI CA

buichivinh

 

Thi ca cũng hệt như bóng đá
Hạng A thưa mà hạng B dày
Làm thơ cả nước gần trăm triệu
Trở thành thi sĩ đếm đầu tay

Trở thành thi sĩ đều thê thảm
Đứa bán ve chai, đứa chợ trời
Đứa nào cũng mánh đồ quốc cấm
Chỉ trừ thơ chẳng quốc doanh thôi

Thơ quốc doanh sơ sơ ngàn đứa
Chen chúc nhau mà đấu võ đài
Mánh mung chôm chỉa nghề buôn chữ
Nghị quyết chuyền nhau giắt lỗ tai

Nghị quyết chuyền nhau thơ minh họa
Mặc sức mà đi khách niêm vần
Chai mặt còn hơn nghề nằm ngửa
Lấy chồng, chẳng để một phương không!

Đã thế còn học đòi viết lách
Đội trên đạp dưới, bợ triều đình
Mình ta đủ chấp nghìn pho sách
Ngứa mồm chửi đổng cũng thành… kinh

Điểm danh thấy tủi cho văn học
Ngửa hết bàn tay muốn khóc thầm
Hạng A chưa kín trên mười ngón
Vậy mà quá nửa phụ nhân dân

Vậy mà quá nửa lo kiếm chác
Tham sinh úy tử sống xu thời
Lai căng vong bản quên nguồn gốc
Đêm chưa về đã tập làm dơi

Làm dơi có nghĩa là phạm tội
Thuở nhiễu nhương Phật phải xa chùa
Chúa ngừng giảng đạo vì chiên đói
Chữ nghĩa làm sao khỏi muối dưa

Chữ nghĩa làm sao không chay tịnh
Tuyên ngôn thi chết đứng giữa trời
Lên núi họ Cao xưa mài kiếm
Xuống đường thầy Tú dấn thân chơi

Nói chung thi phú chờ thi bá
Hạng A còn mấy kẻ giang hồ
Những thằng bán nước ta khai tử
Sợ đói làm sao trí tuệ no

Sợ đói cho nên thơ tiền chiến
Khom lưng mà an phận kéo cày
Bao danh sĩ, danh không… liêm sĩ
Từ hạng A rớt xuống B ngay

Thi ca cũng hệt như bóng đá
Hạng A thưa mà hạng B dày
Riêng ta tên tuổi không niêm yết
Hay chờ ngoại hạng mới kê khai?

BÙI CHÍ VINH

Advertisement

VIỆT NAM QUÊ HƯƠNG TAN RÃ

buichivinh

Cuộc sống chưa bao giờ an toàn
Dù truyền thông nhà nước mỗi ngày tri hô như con vẹt
Những khẩu hiệu không hề có thật
“Độc lập, Tự do, Hạnh phúc” hoặc “Công bằng, Dân chủ, Văn minh”

Độc lập cái gì mà giặc đến cứ làm thinh
Mất đứt thác Bản Giốc, ải Nam Quan vẫn “bình chân như vại”
Hoàng Sa, Trường Sa giặc tuột quần đứng đái
Mất từ mặt nước đến cao nguyên mà có mắt cứ như mù

Tự do cái gì khi ăm ắp nhà tù
Dân xuống đường đòi tống cổ Formosa là bị tống ngay vào xà lim giam trước
Nghệ sĩ, nhà thơ, tu sĩ, trí thức ra tuyên ngôn chống bọn xâm lược Bắc Kinh là bị bịt mồm cho bằng được
Tự do ăn nhậu điếm đàng thì hoan hô nhưng tự do ăn nói: Đừng hòng!

Hạnh phúc cái gì mà phố xá biến thành sông
Trời không mưa, trong lòng người vẫn ngập
Ngập từ miệng cống ngập rác tối tăm, ngập cho đến những chính sách chủ trương thâm độc
Móc túi nhân dân từ thuế đất, thuế thân cho đến thuế dị thường
Cuộc sống chưa bao giờ an toàn
Dù truyền thông nhà nước mỗi ngày tri hô như con vẹt
Những khẩu hiệu không hề có thật
“Độc lập, Tự do, Hạnh phúc” hoặc “Công bằng, Dân chủ, Văn minh”

Công bằng cái gì khi kẻ đói bị hy sinh
90 triệu người nghèo làm nền cho 3 triệu vua quan trên chóp bu Kim Tự Tháp
3 triệu suất bỏ trốn ra nước ngoài kèm quốc tịch thứ 2 bất chấp 90 triệu dân đen tàn mạt
Bầy sói đỏ từ trang sách Victor Hugo tấn công “Những Kẻ Khốn Cùng”

Dân chủ cái gì khi tay cóng, chân run
Từng đoàn dân oan lên kinh thành đòi đất
Ngăn cản kiến nghị đồng bào không xong, chính quyền liền trổ mòi đàn áp
Tội nghiệp những bà mẹ từng lập chiến công giờ chiến bại trước bạo quyền

Văn minh cái gì khi lạc hậu triền miên
Làm vua đáy giếng có khác gì vua ếch
Nhân phẩm đạo đức suy đồi thuộc loại nhất hành tinh mà lý luận cứ bô bô như hát nhép
Dân phải đu dây như xiếc qua sông còn vua quan nằm mơ Vạn Lý Trường Thành

Cuộc sống biết bao giờ mới hết hôi tanh!?!

BÙI CHÍ VINH

MỘT NGÀY PHẢI KHÁC MỌI NGÀY

buichivinh

Chào một ngày giống hệt mọi ngày
Sóng truyền hình phủ toàn phim Trung Quốc
Từ HTV, VTV, BTV, Đồng Nai, Long An, Bà Rịa Vũng Tàu, Cà Mau… cho đến “cáp”
Hết “Triều Đại Mãn Thanh” đến “Đại Tống Truyền Kỳ”

Chào một ngày giống hệt mọi ngày
Đọc báo thấy cha ông mất hút
Thấy thiên hạ quỳ mọp dưới tượng đài Binh Pháp Mặc Công, Ngọa Hổ Tàng Long, Họa Bì, Xích Bích…
Con nít thuộc lòng Hoắc Nguyên Giáp, Hoàng Phi Hồng, Diệp Vấn, Diệp tùm lum hơn thuộc sử Tiên Rồng

Chào một ngày đất nước tự lưu vong
Cội rễ văn hiến 4000 năm trốc gốc
Tuổi teen gối đầu giường Lý An, Ngô Vũ Sâm, Trương Nghệ Mưu, Trần Khải Ca lạ hoắc
Pano giăng khắp nơi hình ảnh Củng Lợi, Chương Tử Di, Thành Long phơi phới toét miệng cười

Chào một ngày phát triển giống đười ươi
Đi trên xã tắc thấy người thua xa khỉ
Thấy lô cốt ngáng đường, thấy nước ngập tận mông, thấy thánh hiền sợ quỷ
Thấy truyền thống chống ngoại xâm co rúm lại vì… tiền

Chào một ngày vong bản vì… hèn
Sống chết mặc bây, túi thầy vô cảm
Ải Nam Quan nằm ngoài ranh giới Việt Nam, xưa rồi Diễm…
Nước mắt Nguyễn Trãi khóc Nguyễn Phi Khanh rơi ở tận… nước Tàu

Chào một ngày bãi biển hóa nương dâu
Thác Bản Giốc rời Cao Bằng như có cánh
Thắng cảnh để lại của tiền nhân bị cháu con ghẻ lạnh
Các di tích, kỳ quan cứ mất tích đều đều

Chào một ngày hình chữ S tong teo
Tài nguyên bôxit bị bới đào như… bọ xít
Nhôm và đô la chẳng thấy đâu, chỉ thấy đất Tây Nguyên rên xiết
Ô nhiễm mạch ngầm, nước sông làm nghẹt thở Chín Con Rồng

Chào một ngày long mạch bị xới tung
Máu bầm đất đỏ bazan, máu tràn ra hải đảo
Ai cho phép Hoàng Sa Trường Sa thành Tam Sa lếu láo
Tội nghiệp rừng cọc nhọn của Hưng Đạo Đại Vương trên sóng Bạch Đằng

Chào một ngày giống hệt cõi âm
Những xác chết anh hùng bật dậy
Máu trả máu, đầu trả đầu. Nhớ đấy
Mãi quốc cầu vinh tất quả báo nhãn tiền
Chào một ngày soi rõ mặt anh em!

Bùi Chí Vinh

UỐNG RƯỢU CÙNG ĐỖ MỤC

buichivinh

Nằm mơ đối ẩm cùng Đỗ Mục
Rượu nửa phần trong, nửa phần đục
Hai người giành nhau uống một chung
Lúc cạn giành nhau ứa nước mắt

Đỗ Mục mang hài, ta chân đất
Người xưa làm quan, ta thường dân
Hẳn ngàn năm trước huynh đã khóc
Khiến ngàn năm sau đệ rưng rưng

Huynh nổi tiếng bạc tình thi sĩ
“Lạc phách giang hồ tái tửu hành”
Ta đi lính quân hàm trung sĩ
Cũng từng ở ác chốn lầu xanh

Hà tất bàn chi sang trận mạc
Rủi lát nữa tên bay, đạn lạc
Đệ chui xuống đất, huynh lên trời
Vò rượu để không buồn muốn khóc

“Đoạn tống nhất sinh duy hữu tửu”
Thà ngồi đây nói về phụ nữ
Tội nghiệp cho huynh: chàng đẹp trai
Xuống Dương Châu chỉ nhậu lai rai

Mà phụ nữ ngày xưa chắc ngộ
Đâu có cọt-xê, chỉ yếm đào
Nếu huynh ghiền gái mời ra phố
Tốn ít tiền quên hết binh đao

Thứ nữa mời huynh một điếu thuốc
“Ba số” thơm râu không chê được
Huynh xưa là thứ sử nhà Đường
Dọc tẩu gối ả đào say khướt

Riêng ta kiếp lính nên kèm lác
Tướng sang mà vẫn kiếp ngựa thồ
Trời ơi, hai gã thơ chưa khạc
Tiếng gà nỡ gáy rách cơn mơ…

BÙI CHÍ VINH

… TRÊN ĐƯỜNG CÔNG LÝ

buichivinh

Chào đón Obama đến Sài Gòn
Trẻ con trong xóm vui như Tết
Nghe tiếng còi hụ ngoài đường là đám nhóc thay phiên nhau hò hét
Obama, hoan hô Tổng thống Obama !

Ôi những đứa trẻ con không hề phân biệt quốc tịch với màu da
Chào đón Obama như đón người thân thuộc
Rừng cờ Mỹ 41 năm không bay ở Việt Nam, bây giờ bay như đám rước
Suốt con đường Công Lý ngày xưa giờ rợp một màu cờ

41 năm đồng minh Hoa Kỳ tự chối bỏ đồng minh một cách ngây thơ
Bây giờ mở mắt thì bao nhiêu người đã chết
Người chết lềnh bềnh trên đại dương, người chết trong ngục tù bao la, người sức mòn lực kiệt
Cái giá phải trả của thời gian tàn bạo đến chừng nào

Dân miền Nam bụng không chứa gươm đao
Ghét thì quay lưng, không ưa thì nói thẳng
Không ưa cộng sản Tàu nhưng với nước Mỹ văn minh nhân quyền thì gừng cay muối mặn
41 năm đói tự do nên biết quý yêu phẩm giá con người

Chào đón Obama đến Sài Gòn, cả nước rộn niềm vui
Bọn bán nước tay sai, bọn liếm gót Bắc Kinh tái mặt ư ? Thây kệ
Những đứa trẻ hồn nhiên đang dạy chúng bài học vỡ lòng về tử tế
Chọn đúng bạn mà chơi, chớ chọn giặc mà thờ !

4g chiều ngày 24/5/2016
BÙI CHÍ VINH

ĐIỂM DANH NHỮNG ĐỢT BIỂU TÌNH

buichivinh

Chủ nhật ngộp thở
Báo chí truyền hình đưa tin như… khủng bố:
Ai đi biểu tình đều bị kích động bởi đảng Việt Tân
An ninh mặc cảnh phục, thường phục đầy đường phố
Bầy chó chạy rong không chịu mặc quần

Huỳnh Ngọc Chênh để đầu trần
Ngồi tọa kháng đúng 5 phút trên đường Nguyễn Huệ
5 phút trải qua dài như dâu bể
5 phút để tang cá và người
5 phút công khai đối đầu bạo lực
Trước khi nhân quyền bị chặt làm đôi

Hoàng Mỹ Uyên bế đứa con vô tội nhất trên đời
Lãnh đủ những đòn roi vào mặt
Người phụ nữ chân yếu tay mềm đổ như thân cây trốc gốc
Nhe nanh bọn thú mặt người
Thêm 1000 thánh Gandhi bất bạo động
Đã đảo Formosa, đả đảo lũ đười ươi

Hỡi những chủ nhật thành phố đầy kẽm gai
Áo giáp, xe tù, dùi cui múa vuốt
Cá Việt Nam chết vì nguồn nước
Người Việt Nam chết bởi bạo quyền
Ai hèn với giặc, ai ác với dân, mọi người đều thấy được
Vậy thì gục đầu hay đồng loạt đứng lên ?

Bùi Chí Vinh
18-5-2016

Ghẹo Vợ Tương Lai

buichivinh

Mỗi lần say sưa anh lại nhớ em
Làm như thể em là ly bia vậy
Ly bia nhấp môi thì anh uống đại
Em nhấp anh thì biết uống cách nào

Em nhấp anh nghĩa là kép nhấp đào
Hoa nhấp bướm và rơm nhấp lửa
Bướm đụng hoa thì hoa tàn, nhị rữa
Lửa đụng rơm thì rơm bén hết mình

Mà chúng ta thì khác hẳn trái chanh
Vắt nước sớm chỉ còn trơ miếng vỏ
Anh sẽ vắt em như chồng vắt vợ
Trăng mật cả năm đâu chỉ một tuần

Đâu chỉ gối chăn mới hết nghĩa động phòng
Ta động phòng nhau từ trong cái nhớ
Cái “động” dễ thương, cái “phòng ” dễ sợ
Dễ sợ, dễ thương nên nhớ nhau hoài

Cái nhớ lũy thừa mỗi lúc anh say
Làm như thể sắp bồng em ra biển
Đặt xuống cát đen chờ con sóng đến
Chứng kiến anh đang tuyên thệ ái tình

Cái nhớ bình phương lúc nhớ thình lình
Nhớ mà giấu thì làm sao chịu được
Anh sẽ hét lên cho lỗ tai em nhột
Còn hét tên ai, đố em biết… hà hà

BÙI CHÍ VINH

Sự cố đêm Noel

buichivinh

Cô bé ơi, những lời ca lạc hậu
Người ta đã sử dụng nó để làm trò giác đấu
Mua vui cho bầy-công-chức-triều-đình
Có phải đột ngột anh bất thường nổi cáu
Quay mặt về em tìm kiếm sự đồng tình

Và câu trả lời của bé rất thông minh
Một cái chớp mắt đủ làm anh mát ruột
Đủ làm anh làm đơn xin từ khước
Những-bài-thơ-quốc-doanh đã in báo trước giờ
Đủ làm anh hiểu cái đầu của Goethe:
“Mọi lý thuyết đều xám xịt buồn xo”

Mà cây đời xanh lá rất tự do
Tự do tuyệt đối như anh cầm tay bé
Xưa ông bà đã cầm tay như thế
Và mẹ cha đã nắm chặt suốt đời
Ta cũng phải làm những điều giống họ
Để lập lại một cái gì truyền thống bé ơi

Anh bất cần để ý những cái đuôi
Đi lẽo đẽo ở đằng sau lưng bé
Nội chuyện gặp nhau cũng bất ngờ quá thể
Anh đã thốt lên và mắt bé chớp rồi
Mình chần chờ gì mà không ngồi xuống ghế
Nghe bé hát bài “Biển động” buồn ơi

Nghe anh kể về Duyên Hải xa xôi
Có ngọn sóng giang hồ hăm bảy tuổi
Ngọn sóng con trai thì thương thầm con gái
Nên đêm Noel bỏ biển nhảy lên bờ
Ngọn sóng này gặp ngón sóng kia chạy lại
Như bây giờ anh gặp bé đọc bài thơ

Chào khu giải trí thanh niên hai mặt lập lờ
Anh và bé bước ra đường lương thiện
Trong các ngôi sao đêm nay ta tìm kiếm
Thiếu mất ngôi sao của Chúa Hài Đồng
Chắc Thánh Giuse bận đi mua áo lạnh
Máng cỏ còn một mình Đức Mẹ (bé lạnh không?)

Ai bảo trời sinh mắt biếc môi hồng
Cho người bên cạnh phải trở thành thi sĩ
Ai bảo trời sinh đàn ông hợp lý
Cho bé ôm đàn lãng mạn hát tình ca
Ta sẽ đóng đinh tử hình ma quỷ
Mời những thiên thần xuống nhảy “cha cha cha”

Hoa quỳnh nở về đêm mới thật là hoa
Bé đã nở thành hoa trên mười ngón
Cho anh quàng vai cho anh ăn trộm
Lồng ngực lăng xăng tim đập chỗ nào
Tên thánh của anh là gì không biết nữa
Nếu Chúa có buồn cũng thông cảm chứ sao!

Bé ơi, đêm về lạnh lắm, tim đau
Hai đứa run rẩy vì không mang áo lạnh
“Đừng bỏ em một mình, trời lạnh lắm”
Bé hát hay ai? Lạnh lắm, bỏ sao đành
Sau này một mình về ngang cư xá
Khi lạnh trong lòng bé còn nhớ đến anh?

Anh như muỗng đường, bé giống miếng chanh
Mình trộn vào nhau làm thành ly nước ngọt
Cơm áo quanh năm làm môi mình mặn chát
Đổi một đêm nay: Đêm-Thánh-Vô-Cùng
Mai anh ra biển yếu lòng vì tiếng hát
Anh gọi bé hoài, bé có gọi anh không?

BÙI CHÍ VINH

Tiểu muội

 

buichivinh

Tiểu muội có tên là… “con nhỏ”
Bị sư huynh liên tục kí đầu
Tiểu muội rùng mình thành… cô bé
Huynh sững sờ lẽo đẽo theo sau
Tiểu muội còn vũ trang xí muội
Để huynh thèm ngơ ngẩn gì đâu

Ở đời có một vài chữ “Muội”
Ám muội là… không được rõ ràng
Mê muội là… mất tiêu khí phách
Tiểu muội là… một cái chấm than!

Bùi Chí Vinh

Huyết thư từ biển Đông

 

buichivinh

Biển Đông không chấp nhận “Đường Lưỡi Bò” láu cá
Không chấp nhận tàu Hải giám, tàu Ngư chính thưa em (thứ tàu lạ mơ hồ)
Biển Đông không có dầu hỏa cho bọn cường hào,
không có thềm lục địa cho ác bá
Nhưng có ngư dân hiền lành và tuổi trẻ khát tự do

Biển Đông tang thương từ những rặng san hô
Nơi xác cha ông trồi lên thành quần đảo
Nơi bọn xâm lăng đang gióng trống giương cờ
Tưởng đất nước Tiên Rồng thời bình trôi hết máu

Anh đã từng nếm mùi chiến tranh, từng nếm mùi đói cơm thiếu áo
Thoát chết ở Trường Sơn, sống lại ở đồng bằng
Thuộc lòng sử Việt Nam như một người tử đạo
Thương cọc nhọn Ngô Quyền, mê chiến thắng Bạch Đằng Giang

Làm sao có thể thờ ơ trước bầy cá mập ăn đêm
Dám lồng lộn khắp Biển Đông dọa nạt
Chúng săn anh và chúng đuổi em
Bằng lý luận của Thiên triều xưa… “quá đát”

Em ơi em tự do có thật
Mộ gió cha ông cũng có thật kia kìa
Sờ lên ngực anh đi, khi trái tim còn đập
Thì đâu dễ gì giặc phương Bắc được hả hê ?

Em ơi em khi sinh tử cận kề
Mới hiểu hết thế nào là nhân quả
Mới thấy “cháy nhà ra mặt chuột” ngô nghê
Thấy “tàu lạ” thành tàu quen… dối trá

Biển Đông không có chỗ cho Trần Ích Tắc, Lê Chiêu Thống rạp mình hèn hạ
Không có chỗ cho tàu Hải giám, tàu Ngư chính “giả nai” quen thói mơ hồ
Càng không có dầu hỏa cho cường hào, không có ngư trường cho ác bá
Chỉ có cọc nhọn Bạch Đằng và cánh tay “Sát Thát” khát tự do!

Bùi Chí Vinh