…sau cuộc tầm sư học đạo, Tiểu Yêu xuống núi, cô không có gươm đao cung kiếm như những chàng hiệp khách, cô chỉ mang chiếc bàn phím với con chuột trên lưng… và cây bút chì thay chiếc trâm cài tóc!
cây- bút- chì? vâng, mềm mại, uyển chuyển, thong dong như nước. Không hề và không bao giờ là cây bút sắt để cào cấu người tiếp xúc bằng những vết thương!
có sao đâu, bởi cô không quan niệm Giang Hồ Hiểm Ác như nhân gian thường phẫn nộ, với cô, Giang Hồ (chỉ hơi) Đểu Cáng chút thôi! vậy thì cần gì kiếm cung giáo mác để cuộc đời thêm phần đắng cay thù hận?
chỉ với cây bút chì, chiếc bàn phím và con chuột, cô ung dung tự tại bước xuống cuộc đời!
( tôi không phải là một nhà phê bình xuất sắc được đào tạo căn bản biết cách nhặt lấy những điểm son – thật, giả- để ca ngợi lên tận trời xanh cũng như không biết cách tìm những nhược điểm để khuyên can này nọ… tôi là một người đọc bình thường chỉ biết nhặt đúng những hồn vía của chữ nghĩa mà tác giả quăng một nắm ra giữa đời và cảm nhận được cái đẹp rưng rưng đâu đó!)
Tôn Nữ Thu Dung
Xin trân trọng giới thiệu cùng quý độc giả một tác phẩm giá trị xứng đáng có mặt trong tủ sách của chúng ta.
hihi..Bút CHÌ-Bàn Phím-Con Chuột.
Nhiêu đó đã đủ ngang dọc tung hoành
Mặc chuyện giang hồ đểu cáng.
Ta cứ hành xử theo đàng của ta hihi…
Mấy lời tâm phúc ruột rà,
Tương tri dường ấy mới là tương tri!
Nguyễn Du