treo giấc ngủ lên trên cành đêm
thêm chiếc khăn choàng đen
ngày dịu dàng lên tiếng
vo tròn tiếng cười
ném vào giữa lằn ranh sinh tử
sững sờ giọng hát thoát thai
đóa hồng bị bỏ quên
đỏ thẫm một màu buồn
rưng rức khóc trong đêm nguyệt thực
bóng râm của hiện tại
đã che mất lối đi về của giấc mơ
như một minh chứng của sự xâm lăng
cơn bão đã tàn
cuộc vui khởi sự
nước mắt của sự lặng im đòi trả giá
uốn cong niềm vui làm cung
lấy nỗi buồn làm tên
tôi nhắm vào đích của cuộc hành trình
đã từ lâu
con sơn ca không còn hót nữa
bởi tiếng đồng vọng của suối nguồn đã tắt
những lằn roi định mệnh
quất vào đám đông
khi không còn một sự lựa chọn nào khác
khúc bi ca đã lặng
nhưng lời ai oán vẫn còn vọng trong hư vô
đợi ngày tiễn biệt
chỉ còn lại sự đợi chờ
khép nép bên niềm hy vọng mỏng manh
trong một đêm bầu trời đầy sao
NP phan

Cám ơn lengocduyenhang đã chia sẻ.
ThíchThích
ĐÊM như khăn choàng ĐEN…
Phủ giấc ngủ CÂY Cành…
HỒN của Ngày đỏ thắm…
NỤ CƯỜI cho Tử Sinh…
….Đêm NGUYỆT THỰC buồn tênh!
”ĐÓA HỒNG bị bỏ quên”
”Bóng RÂM che lấn chiếm…”
GIẤC MƠ nặng nề CHÌM…
….Nước Mắt sự LẶNG IM…
Tích Tụ hạt định mệnh!
ĐỘNG đau vùng kỹ niệm…
Bỗng trở nên DỊU ÊM…
…..SƠN CA bấy lâu NÍN!
Bỗng dưng BẬT lên Tiếng…
”CUNG TÊN Bắn Hành Trình…”
”TRÚNG ĐÍCH đã vào ĐIỂM…”
…..SAO TRỜI đợi im thinh…
Chờ BỪNG SẮC lung linh…
Trổi KHÚC CA hiến dâng..
YÊU niềm vui MIÊN MAN…
ThíchThích