Mạ sinh em đêm Rằm, Ba đặt tên em Nguyệt. Mạ tròn xoe mắt biếc, nhìn con, trăng long lanh…
Rồi thời gian đi nhanh, nhanh như đường trăng chuyển, em lớn mang vòng xuyến, trăng vòng quanh cổ tay…
Em đẹp như buổi mai, trăng / mặt trời là một, bình minh vàng trên tóc nàng công chúa trong rừng…
Anh, chỉ một người dưng, đi qua rừng, đứng lại. Ô, em là cô gái đẹp như chữ Thái Hòa…
Rồi cuộc chiến đi qua, anh trở về ngơ ngác, trăng xưa đi đâu lạc? Trăng nào ở ngoài khơi?
Những chiếc thuyền nổi trôi…
Những cánh buồm ẩn hiện…
Những giọt lệ tê điếng…
Rớt xuống đời…long lanh!
*
Bốn mươi hai năm Hòa Bình, anh giật mình hoảng hốt! Nhớ tiếng chim “bắt cô trói cột”, nhớ một thời Lương Sơn…
Nước chảy đá không mòn nên suối còn róc rách. Đêm nghe mưa tí tách…em à ai khóc ai?
Trần Vấn Lệ

NGUYỆT rằm Trăng mắt biếc LONG LANH…
Trăng chuyển vòng quanh en lớn nhanh…
Buổi MAI Mặt Trời đẹp BÌNH MINH…
HÔN rèm Mi khép ngủ YÊN BÌNH…
…Em như công chúa nhỏ TUNG TĂNG…
Lang thang rong chơi giữa CÂY RỪNG…
Cuộc Chiến tàn tìm em THẦM LẶNG…
Giật mình TỰ VẤN”Em NHỚ Anh..?”
…..”Gặp đâu biết hỏi Còn CÓ NHẬN?”
Gương mặt ĐÔI MẮT đẹp Trăng rằm…
Giọt LỆ Ngày nào Thương TỪ TÂM…
Từ lung linh biển bóng ÁNH TRĂNG…
….& MẮT biếc long lanh Nguyệt Trăng rằm…
MẠ sinh rồi Ba đặt tên em
Nhật Nguyệt Tình yêu ấy CHO ANH..
TRÌU MẾN yêu em anh sẵn dành….
ThíchThích