Bao giờ ngựa nản chân bon? Bao giờ mới thấy Cố Hương, hở Trời? Bắc Nam thống nhất…mà thôi, đường đi muôn dặm và…người muôn phương! Cái vui tạm giấu cái buồn, cái đau đứt ruột đoạn trường thất thanh! Cái đau đứt ruột, cái tình, chia năm sẻ bảy rồi mình…hoang vu! Bốn mươi hai năm tối mù, cờ bay sân khấu, nụ cười sân golf! Ngày đi không một tiếng ồn, người ta tàu thủy mình xuồng…cũng đi! Đường bằng rồi ngựa cứ phi, Quê Hương Cố Quận mơ về nghĩa trang!
Nước mình Tàu đặt Việt Nam, chạy đi và sống lang thang quê người. Sống không kịp thấy mặt trời, chết mong nến rọi sáng ngời chân dung…vậy mà ta cứ anh hùng, ngàn năm văn hiến Lạc Long lạc loài. Ngựa đi bốn vó rã rời, chân bon bước nản thì thôi thôi thì…
Lật chồng thơ cũ, đôi khi, Vũ Hoàng Chương có câu gì xót xa? Vũ Hoàng Chương viết: “Lũ Chúng Ta…Lạc Loài Dăm Bảy Đứa Bị Quê Hương Ruồng Bỏ Giống Nòi Khinh!”. Bạn ơi, ai đã rùng mình? Thơ như cái vận treo hình Núi Sông!
*Bốn mươi hai năm…nhắc đau lòng, ngựa phi nước đại cuối cùng ngẩn ngơ. Bờ sông gió phất lá ngô…Bờ sông vẫn gió…Người mô không về? (*)
Trần Vấn Lệ
(*) Nguyên văn thơ của Trúc Thông:
Lá ngô bay ở bờ sông
Bờ sông vẫn gió người không thấy về…

THẤT THANH Không Tiếng Không Lời!
ĐI HOÀI không biết không tới CỐ HƯƠNG!
MUÔN DẶM Ngựa nản chân bon!
”CÁI VUI Che dấu CÁI BUỒN IM THINH!”
….HOANG VU phủ lấy CÁI TÌNH!
CỐ NGOI cũng Phải NHẤN CHÌM NÍN KHE!
CÁI VẬN không thể LÝ LẼ!
”GIỐNG Ruồng NÒI Khinh” CÁI THẾ KHÔNG DỤNG!
…”Rùng mình TREO HÌNH NÚI SÔNG!
NGỰA PHI NƯỚC ĐẠI Cuối Cùng Ngẩn Ngơ!
THẤT THANH Kêu lên KINH SỢ!
ĐỜI VẪN LÀ THẾ đừng Mơ HÃO HUYỀN!
ThíchThích