kể từ lạc giữa hoài mong
giấc mơ phù ảo đã không trở về
đợi hoài, đợi mãi… cơn mê
bàn tay nắm giữ câu thề vô ngôn
kể từ lặng ngắt hoàng hôn
chút lòng cố quận dậy hồn men xưa
nghe chừng có tiếng đò đưa
dấu chân, bờ cỏ cũng chưa vội tàn
kể từ độ bóng mưa tan
có ta dưới bóng hoàng lan ngậm ngùi
chỉ là một thoáng đầy vơi
hình như có tiếng gọi mời vô ưu
NP phan

Kể từ ĐỢI…
HOÀI Nhớ…
Dấu Chân bờ cỏ…
Tiếng hò đò đưa…
…Hoàng hôn Cố quận giấc mơ….
Có người thẩn thờ…
Dưới bóng hoàng lan xưa…
Hoài Cổ!
….Kể từ độ…
Lạc chốn Hoang Sơ!
SA MẠC cháy khô!
Chẳng BÓNG người ta!
ThíchThích