chạy
và nhặt cơn mơ
trên đọt thời gian gãy cánh
cơn áp thấp tròng trành khoảng tối
niềm yêu co ro
chạy
và nhặt cơn mơ
đêm rát giọng trào giọt khóc
gió níu chân thềm
cuốn mây vừa rụng lưng trời
chạy
hòng nhặt được một niềm tin
giữa con đường quá vãng
khách lâu rồi vắng dấu
hài xưa nhớ đôi bàn chân
chạy
về phía ngày bão lũ
mình đi là chớp bể mưa nguồn
tôi còn đong chi nỗi nhớ
cầm cho mưa tuôn
chạy
trong ngút ngàn khoảng tối
giấc mơ thường không màu
cơn mơ tôi cầu vồng trôi dạt
úp mặt khóc đêm thâu
thôi
trả mình về kỉ niệm
ngày xa là đã không còn
tôi về cầm kí ức
chùi đi vết son
đứng lại
ừ đừng chạy nữa
xác thân rồi úa nhàu
một mai hoang tàn
kí ức em rồi thành mùa sau
Phương Uy

NHẶT cơn mơ…
Yêu co ro!
Đêm khóc…
Buồn đó!
-CHẠY nhớ…
Bão lũ!
Ngày qua…
Tàn thân!
-CHẠY NHẶT
Mất mát…
Báu vật!
Kỷ niệm…
-Gió níu mây tìm…
Đôi bàn Chân!
Chạy?
Yêu Tìm…
Nhặt?
Niềm Tin…
ThíchThích
Chạy để thoát nỗi ám ảnh Ký ức buồn vui cũng thành tro tàn!Một mai khỏng trống mênh mang Cầu vồng trôi dạt lang thang không màu! Nắng- Mưa -Mây- Gió -Trăng -Sao !Cũng thôi để ý VÌ SAO lòng buồn!Chạy để cơn mơ bỗng dưng Khựng lại bất ngờ chư từng biết thêm!…Chiều xưa gót hài kỷ niệm…Con dường quá vãng cho tình ưu tư!Niềm tin trái nếm bơ vơ Trôi cùng cuộc sống điểm tựa đong đưa…!
ThíchThích