XUÂN ĐÃ VỀ RỘN RÀNG TRÊN…

ledachoanghuu

Thân tặng Phạm Thị Thu An

Có hai thằng, một là chúa ở dơ đến nỗi thấy… chí trên đầu nên kêu là Chí. Một còn lại thì đỡ hơn chút đỉnh, phủ một lớp bên ngoài che chắn phần bốc mùi ở bên trong, gọi là Cốt. Hai thằng Chí Cốt cả hai nghĩa đen và bóng từ thuở còn để tóc chổm cho tới nay đã là “sanh ziên”, dù rằng Cốt chánh gốc Sài Gòn, Chí miệt quê xa lắc.
Cuối năm Cốt “oánh dây thép” reng reng…:
“Ê, mai Tất niên, ba đứa như mọi năm nhưng đổi chỗ, ở quán số 7, đường… nghen mậy, tao gọi nó rồi”.
Chí đáp:
“Ừa, được á, sớm sớm chút đặng dìa quê phụ tết với ba má, mơi (mai) gặp hén”.
Nó, con bé xinh xinh, bầu bĩnh dễ thương cùng xóm với Chí, nhập thành bộ ba không lâu sau với hai thằng. Chí Cốt có rồi, coi như có bên ngoài và sâu thẳm tận cùng bên trong, nên đành cho nó lưng lửng, kêu nó là xương, cho vô giữa, Chí Xương Cốt. Tới ngày tóc nó xõa ngang vai óng mượt, đi đứng dịu dàng ý tứ, thấy cũng kỳ kỳ thành thử hai thằng đổi chữ X ra S. Đọc thì Xương nào cũng là… Sương. Với bà con cô bác, bạn bè… thì nó là giọt sương long lanh long lanh, với ba đứa thì long lanh vẫn là xương. Tóc Sương óc mượt cũng có góp công kha khá của hai thằng. Cốt len lén gởi hoài hoài chai dầu gội mà bên ngoài nhãn ghi óng mượt như tơ thì Chí cũng dễ chi chịu thua, dấu dấu nhưng liên tục hái chùm bồ kết đưa tới. Bồ kết mà nấu nước gội đầu thì còn nói gì nữa…
Đúng hẹn tới quán. Long lanh giọt Sương tròn xoe đôi mắt ngạc nhiên một thì Chí ngạc nhiên mười:
“Ngộ dữ mậy, có nhỏ Sương tao thấy bao giờ mày cũng rủ vô quán ốc, sò, cua ghẹ… các loại khoái khẩu của các nàng, bữa nay cắc cớ gì lại quán bê thui?”.
Dấu hỏi bự tổ bố cũng ở trên mặt Sương. Cốt cười hehe:
“Thấy nắng vàng vàng hông?”.
Chí bạnh cầm, Sương thì gật đầu nhè nhẹ:
“Cũng có thấy… xíu xíu… hoe hoe đó anh”. Nói xong nó nhe răng cười khì.
Cốt hất đầu:
“Thì Sài Gòn mà, vậy là ngon lắm rồi. Nhiêu đó cũng đủ gợi nhớ “Ngày Tháng Nào”* đã qua (*Tựa truyện của Tôn Nữ Thu Dung). À, nói chớ cũng nhờ “Tôi Thấy Hoa Vàng Trên Cỏ Xanh”* rần rần hổm rày (* Tựa truyện cũng là tựa phim chuyển thể từ truyện của Nguyễn Nhật Ánh).
Chí nhíu mày:
“Vàng vàng thì có liên quan vụ gì tới bê thui, tao chẳng nhớ mậy?”.
“Em có biết hôn?”. Sương dõng tai chờ đợi bởi Cốt thủng thẳng trộn bột thính, nặng chanh, gắp thịt bê, chuối chát, khế chua, dưa leo và ngắt từng cọng ngò, húng quế, húng lủi, tía tô… cho hai đứa. Rồi Cốt nói:
“Mần* miếng đi (*làm)”. Cốt cũng gắp một miếng, cắn thêm trái ớt hiểm, có hít hà nhưng nhai thấy ngon lành: “Chà chà, cay cay chát chát chua chua nhưng quá đã! Vô trăm phần trăm… trà đá cái coi rồi nói cho nghe”.
Ba đứa cụng ly lốp cốp. Cốt khà một tiếng sảng khoái y như mấy ông già uống rượu:
“Biết… hôn thì đỡ quá, hai thằng này đâu có… ế – hehehe – Nói chớ em là nhân vật chánh chớ còn ai vô đây mà hông biết. Mần nhà thơ mà hổng nhớ sao?”.
Chí càng nhíu mày, nó gõ gõ trán:
“Bán con chó… bó trán. Tao thua, hổng nhớ nổi”.
Sương càng long lanh bởi đồng tử nó giãn hết cỡ thợ mộc:
“Em mần nhà thơ hồi n…à….ooo?”.
“Hồi ở ngoài cánh đồng chớ đâu. Lúc ba đứa đang dựa gốc cây mơ màng nghe bài hát Xuân Đã Về vang vang tới. Mà rất ư là hợp, Xuân đã về có đủ hết ráo trọi, có chim hót trên cánh đồng, có bao tà áo khoe cùng bông tím vàng, có bác nông dân cày ruộng vui xuân sang, có ngàn cô gái quê tươi cười đón gió mới… Rồi trong ngàn cô đó có cô dựa gốc cây với hai thằng tui trở thành…”.
Chí chồm người đập tay cái bốp, cắt ngang lời Cốt tưởng như la:
“Nhớ rồi, thành thi sĩ… – hihi… hi hi… Mới đầu Chí hihi…hihi… rồi không nín được nó bật hì hì liên tục, hì hì liên tục chừng như không dừng được, cũng khá lâu sau nó mới nói tiếng được tiếng mất, chen lẫn trong tiếng hị hị: Câu thơ… hị hị… của… của thi… hị hị… thi sĩ đọc độc đáo lắm, xuân đã về… hị hị… xuân đã về rộn ràng trên… trên lưng con bò nhỏ… hị hị…”.
Đúng ý, Cốt vung mạnh tay trong không khí búng cái bóc:
“Ngay chóc, câu đó đó, có điệu trầm bổng thì hổng là thơ chớ là gì. Xuân đã về… xuân đã về rộn ràng trên lưng con bò nhỏ”.
Cô bé phụ bán quán nãy giờ nép mình phía sau lén nghe, dù đã bụm miệng nhưng vẫn không giữ được, bung ra cười hặc hặc, kéo theo hặc hặc ào ào từ ba đứa nó. Bây giờ thì có tới tám giọt sương long lanh long lanh bởi tuyến lệ phải hoạt động hết công suất. May có cô bé nên bà con cô bác xung quanh mới nghĩ chắc có chuyện gì vui lắm đây, chớ không sẽ nghĩ ngay ba đứa vô duyên khùng điên cán cuốc.
Thấm ướt đẫm cái khăn, Sương nói còn có phần mắc cỡ:
“Anh Cốt này nhớ dai ghê”.
Cốt đáp:
“Hay vậy sao hổng nhớ”.
Chí thắc mắc rồi tự trả lời, xong lại thắc mắc:
“Ở quê rành sáu câu vọng cổ, con trâu con kêu là nghé ọ, sao hổng là xuân về trên lưng con bê, con nghé? À, mất chỉ một từ mà nghe nó cụt ngủn hen. Với lại phải có nho nhỏ nhè nhẹ, cơn gió nhỏ, dòng sông nhỏ, con đường nhỏ… mới nên thơ hén. Nhưng sao lại là con bò, ngộ vậy ta?”.
“Thì lúc đó em nhìn thấy có mỗi con bê, bê con nhảy lưng tưng là rộn ràng, lưng nó mịn màng dải lông vàng như… bông vàng, nắng vàng chớ sao nữa”.
Cốt gục gật:
“Cái tuổi đó mà. Ngộ là mày đó. Lúc đó mày thấy lạ chớ có cãi đâu. Mày đồng tình hết mình hết mẩy luôn”.
Chí nhún vai, nghiêng đầu xòe ngửa hai bàn tay:
“Mày cũng có khác chi”.
Ừ, thì cả hai có khác gì. Ở cái tuổi như nụ chớm nở hoa, đã có cảm nhận những rung động đầu đời dù chẳng hiểu là mấy. Đã biết là… mếch (thích) nó thì ra sức mà “che chờ” chớ không như lúc còn con nít, chòng ghẹo cho tới phát khóc mà thôi. Và cả hai cũng có những cay cú lẫn nhau, nhưng cũng biết bỏ qua những sân si sì sượng mà giữ đủ bộ ba. Giữ cho tới tận bây giờ mà cái sự… mếch nó vẫn còn đầy đặn nếu không muốn nói là đã tràn ra và cái sự cay cú vẫn còn ngập đó. Một bộ ba như xuân với màu vàng phương Nam. Một bộ ba vượt lên cả tình bạn bè. Tình gia đình, tình anh em và cả tình yêu đã len lỏi trong da thịt. Đôi khi trong ý nghĩ ba đứa đó là một mối tình thiêng liêng, thần thánh lắm, không thể phá vỡ. Song, cái ý nghĩ này sẽ mau chóng bị phất phẩy cho qua. Suy nghĩ chi cao siêu cho mệt đầu mệt óc. Chỉ là những đứa bình thường, có thể gặp nhau, bắt đầu bằng một câu chuyện, một câu nói tào lao mía lao, rồi gợi nhớ những “Ngày Tháng Nào” đầy ắp kỷ niệm. Những chui rúc ụ rơm, ùm ùm nhảy sông, lặt lá mai vàng, canh mà ngủ gục bên bếp lửa nấu bánh nồi bánh tét…
“Chia tay hén”. Cốt nói.
Sương gật đầu:
“Hẹn gặp lợi hai anh ở Tân niên”
Chí cười behehe:
“Năm mới, ánh dương về trên lưng… con dê nhỏ – behehe – Gặp một anh thôi”.
“Oánh tù xì mày”.
Hai thằng một hai ba, oánh tù xì ra cái gì cả hai ra cái kéo, bốn năm sáu cùng ra cái búa, bảy tám chín… hai cái bao cùng ra. Thôi thì bao cả ba lại, Chí Sương Cốt, bao luôn cả xuân phương Nam, xuân giản dị lắm, thế thôi hén!.

LÊ ĐẮC HOÀNG HỰU

One thought on “XUÂN ĐÃ VỀ RỘN RÀNG TRÊN…

  1. Cô chủ quán bụm miệng cười…”Ba vị khách trời ơi quá kỳ!”Nói toàn chuyện vui hết ý!Gọi tên cũng lạ”Xương-Chí-Cốt”hi….Nào là tặng dầu bồ kết-Gội đầu hết Chí mát tận Cốt Xương…Quán Ốc không vào cũng buồn! Đổi quán Bê Thui cho sướng chút chơi…Ba khách nói chuyện đã đời..Toàn chuyện trên trời dưới đất thiệt vui!Để ý nghe chuyện mắc cười…”Nắng vàng hoe hoe xuân tới xuân vui…”Ngày tháng nào đã qua… rồi!”..”Tôi thấy hoa vàng trên cỏ xanh ..tươi!”Một trời ”Tuổi thơ dữ dội..”Ụ rơm trốn bắt ta ngồi co ro..Lặt mai chờ cho ra hoa…Sang bờ nhảy sông tặng cho nhỏ Sương…Nghe mà”Vui hết biết luôn!?”Nghĩ cũng thiệt vui thiệt sướng vô cùng! ?Ba vị khách nói lung tung…Chủ Quán cười đến đỏ bừng mặt luôn!”Gì mà nắng vàng ánh dương..Cưỡi trên lưng nhỏ dê con rượm vàng….CẮN ĂN ?”…SẢNG KHOÁI tràng CƯỜI dòn tan…TÂN NIÊN………….

    Thích

Comment