NGỒI DƯỚI TRĂNG TAN

hacthanhhoa

Khi trở lại thành phố sầu quá khứ
Mây bỗng tan thành lệ xót thương đời
Em bỗng chốc thành vầng trăng xa lạ
Nhỏ mật vàng cho đắng khắp hồn tôi…

Như con thú nhận mũi tên tẩm độc
Một phút thương em biết mấy thu sầu
Ta muốn lánh mọi người nghe tình khóc
Một mình nằm chết lặng giữa hang sâu.

Rất sợ phải nhìn trăng mới mọc
Một vùng ánh sáng lạnh buốt thân
Trăng càng cao hồn càng điên điên mãi
Nguyệt bạch tan thành một cõi băng.

Trăng thành nước lạnh xối trên da
Vàng phai từ độ bóng nguyệt tà
Những đêm măt đất mênh mông quá
Một bóng ta dài xa rất xa.

Từ nay xin trăng đừng mọc nữa
Mỗi giọt trăng mang một biển sầu
Trăng nhìn đắm duối làm ta sợ
Những sợi tơ mềm đủ giết nhau…

Khi trở lại thành phố sầu quá khứ
Mây đã tan và trăng đã tan rồi
Chỉ còn lại nỗi sầu như con thác
Cứ đêm ngày tuôn mãi xuống lòng tôi.

Hạc Thành Hoa

One thought on “NGỒI DƯỚI TRĂNG TAN

  1. Như thế đấy nghĩ quá hóa phiền!?Ừ Trăng không mọc vào trái tim Không giết một ai cho đau điếng!Khỏi sầu như thác chảy triền miên…Để trăng còn ấm mãi một mình!Nguyệt bạch không thành một khối băng!Ánh sáng giọt tơ thả dịu dàng…Trăng như thế chẳng ai buồn lánh…Xa trần gian ẩn tích động hang Như thú buồn đau vết thương mang…Lệ chẳng rơi quá khứ vầng trăng…”Trăng sẽ thế ngồi dưới trăng tan…Không còn phải nỗi niềm u uẩn! Những dòng chảy ý tưởng miên man…Sẽ trở về tình yêu lãng mạn…?”

    Thích

Comment