Chiều Sông Lau

tranthitrucha

Dòng sông trắng xoá hoa lau lay động trong gió chiều. Làng dừa, tháp chuông, mây trời…in trên mặt sông như bức tranh chấm phá lung linh. Gió tinh nghịch xoá nhoà tất cả và đẩy sông trôi về biển. Rồi như tiếc nuối vấn vương, gió quay trở lại vẽ tiếp vì thế mà làng dừa, tháp chuông, mây trời mãi mãi vẫn còn ở lại với sông. Cát ngồi giữa hai chàng trai tên Khoa, chẳng biết Cát đã ngồi ở quán Bên Sông với hai chàng trai cùng tên này tự bao giờ, bao nhiêu chiều nàng không nhớ hết. Chỉ biết rằng lúc nào họ cũng ngồi im lặng bên nhau mà dường như thấu hiểu tất cả những suy nghĩ vui buồn của nhau.

Ngày đó, trên con đường đi học về Cát bị bọn học trò chạy theo ném đá
-Ma lai! Ma hời tụi bây ơi…Nó đẹp vậy nhưng đêm khuya sẽ rút đầu ra khỏi cổ đi hút máu người đó.
Cát ngôi thu mình dưới bóng dừa xanh thẩm, khuôn mặt nhoè nhoẹt trong nước mắt. Đôi mắt ai oán của dân tộc bị diệt vong đẹp não nùng khiến hai chàng trai cùng tên Khoa xông vào bất kể đám đông thô bạo. Kết thúc trận chiến là bọn trẻ bỏ chạy để lại một chàng áo rách tươm, một chàng bầm tím một bên má và một cô gái yếu đuối co rúm người bên vệ đường.
-Nhà em ở đâu, bọn anh sẽ đưa em về ?
-Ở cuối dòng sông Cái… Làng chài…
-Bọn anh biết rồi.
-Về nhà em sẽ vá áo cho anh và cha em đắp thuốc tan máu bầm trên mắt anh.
Con đường đất chạy dài theo dòng sông quanh co dẫn đến làng chài cuối sông đầu biển. Nhà Cát xiêu vẹo với lưới chài giăng quanh nhà. Người đàn ông có làn da pha màu ráng chiều của biển và đôi mắt đau đáu u hoài như Cát. Hai chàng trai ngại ngùng dừng lại bên hàng rào phơi đầy cá biển. Cát thầm thì điều gì với cha, ông gật gù và vào trong cầm chai nước có mầu nâu thoa nhẹ vào vết bầm trên má chàng trai. Đau rát nhưng dễ chịu. Biển trưa thật im vắng, Cát ngồi bên thềm nắng dịu dàng với kim chỉ khâu lại chiếc áo rách.
Người đàn ông bê từ bếp ra một om đầy ghẹ xanh, nói gọn :
-Ăn đi, ghẹ mới đi lưới sáng nay.
Hai chàng trai không một chút e ngại, chén sạch om ghẹ xanh, rồi một chàng mặc chiếc áo Cát vừa vá thật khéo, cả hai cúi chào người đàn ông và ra về.

Từ đó điểm gặp gỡ để đến trường của hai chàng trai tên Khoa và Cát là bến sông và điểm chia tay ra về sau giờ tan học cũng là bến sông. Cát đi giữa hai chàng vệ sĩ học hơn mình hai lớp, chẳng còn đứa trẻ nào léng phéng chạy theo chọc ghẹo, ném đá. Con “ma lai” càng ngày càng xinh đẹp ở độ tuổi xuân thì. Họ đã đi qua con đường từ bến sông đến ngôi trường không biết bao mùa mưa nắng, để đến một ngày họ chợt nhận ra rằng họ đã lớn và phải đi xa hơn.
Hai chàng trai đã chọn cho mình một trường đại học ở hai hướng ngược nhau. Một chàng đi về phương nam đầy nắng ấm, một chàng đi ngược về miền trung với cuộc sống khắc nghiệt đầy bão lũ. Họ để lại cô gái Chăm có đôi mắt u uẩn ngóng chờ.
Không còn hai chàng trai vệ sĩ đi bên cạnh cũng chẳng có ai làm phiền nàng nữa. Hình như bọn trẻ đã lớn lên và chán ngán trò đem nàng ra để chọc ghẹo. Nàng đi miên man dọc con đường từ cuối sông về biển để đến ngôi trường. Con đường bổng thênh thang, quạnh quẽ.

Rồi một ngày Cát cũng bỏ luôn con đường đến trường. Cha nàng ốm nặng, không thể ra khơi, gia đình lâm vào túng bấn, bao nhiêu tiền vàng dành dụm được đổ hết vào thuốc thang cho cha. Vậy mà bịnh vẫn không hề thuyên giảm. Cha nói :
-Cát à, đừng lo cho cha nữa ! Cha về với mẹ, chỉ thương con ở lại một mình…
Trong cơn đau cha nghiến răng chịu đựng không một tiếng rên la. Nhưng trong những cơn mê vô thức tiếng cha kêu lên bức bối như bị trói: ” Thả tôi ra! Thả tôi ra ”
-Cha ơi, con đây.
Cha mở bừng mắt, cả người đầm đìa mồ hôi trong tiết thời se lạnh của tháng 10.
-Ai làm gì cha hở cha ?
-Ừ !… Họ trói cha … bằng lưới…mắt cá … đầy oán hận! Cát à! Cha mất rồi, con bán thuyền, bán nhà xuôi về phố mà sinh sống nghe con.
Cát chỉ còn biết nghẹn ngào: “Cha ơi !…”

Ngày cha mất cả hai chàng trai tên Khoa đều trở về, họ đứng bên cạnh Cát và quán xuyến tất cả nghi lễ tang chay.
Những lúc Cát gục ngã, cả hai cùng dìu Cát đứng dậy.
Ngôi mộ cỏ nằm trong nghĩa trang làng chài đầy xương rồng và lau lách.
Rồi cả hai phải quay về trường học tiếp. Cát xuôi về phố, xin vào bán hàng cho một cửa hàng lưu niệm ngay trên phố biển, đôi mắt hoang dại của nàng thu hút nhiều khách du lịch nước ngoài.
Cát không quan tâm, nàng mong chờ mùa xuân và mùa hạ. Đó là những ngày mà hai chàng tên Khoa quay về ngồi cùng nàng bên bến sông lau. Họ cứ ngồi bên nhau, cả hai chàng trai đều muốn nói một điều gì thật sâu kín … Nhưng rồi cuối cùng không nói. Sợi dây vô hình ràng buột họ thật bền chặt nhưng cũng thật mong manh… Họ không muốn mất nhau… Và họ đã giữ lại !

Cho đến ngày tốt nghiệp đại học ra trường, hai chàng trai cùng quay về phố biển cũng là lúc Cát quyết định ra đi…
Andy Moxham, chàng trai đến từ bên kia bờ đại dương, mắt xanh biếc như biển , tóc vàng óng như nắng, chàng mê đắm vùng đất phương đông huyền bí như trẻ con mê thế giới cổ tích và đã chọn khoa Đông Phương học để nghiên cứu. Chàng mang ba lô lang thang khắp lăng tẩm chùa chiền ở kinh thành Huế, rồi ở lại hàng tháng trời ở thánh địa Mỹ Sơn Quảng Nam, tỉ mỉ soi rọi từng đường nét, hoa văn, phù điêu chạm khắc hình vũ nữ nhảy múa, tượng thần Shilva, Ganesa bằng đá, tượng nữ thần Uma, thần Bhama bằng đồng… Chàng như bị hút hồn vào những tháp Chàm đổ nát rêu phong ở Ninh Thuận, Phan Rang, Phan Rí… Đến khi dừng chân ở xứ sở Trầm Hương nhìn thấy Cát đứng trong quầy bán quà lưu niệm, chàng chếnh choáng ngỡ ngàng nhìn không chớp mắt, tưởng chừng như nàng Ápsara thiên thần bước ra từ thế giới ngàn năm của đá. Mái tóc đen tuyền, sóng mũi thẳng tắp, vành môi rõ nét, ngón tay dài mềm mại, vóc dáng hình hài phiêu lãng và đôi mắt thăm thẳm…
Andy như một cứu cánh giúp Cát thoát ra khỏi kí ức bế tắc ở thành phố biển này và nàng quyết định đi theo Andy Moxham thật vội vàng như trốn chạy.

Buổi chiều mưa nhạt nhoà trên sông Lau, gió lạnh lùng đi qua những ghế bàn im vắng, Cát không dám nhìn thẳng vào mắt của hai chàng trai, cô cúi đầu nói thật nhỏ:
-Ngày mai em rời xa nơi đây rồi.
Chàng trai tên Khoa trở về từ phía nam hỏi nàng:
-Sao em quyết định nhanh vậy hở Cát? Bọn anh lo cho em lắm !
-Không sao đâu anh, Andy rất quí em, anh ấy là giảng viên của trường đại học Melbourne thuộc bang Victoria, Andy nói mỗi năm đều về Việt Nam để giảng dạy theo chương trình đào tạo liên kết, anh ấy sẽ đưa em về. Em sẽ có dịp về đây thăm hai anh mà.
Chàng trai trở về từ miền trung vẫn đau đáu âu lo:
-Cát nè, bọn anh vẫn luôn luôn cầu mong cho em bình yên, hạnh phúc, nhưng nếu như có điều gì đó…bất an, trắc trở, em phải trở về, ở đây còn có bọn anh lo cho em.
Cát cười nhưng nước mắt ứa trên mi.
-Em biết mà, em chỉ còn có hai anh là người thân duy nhất của em trên cõi đời này.

Cát ra đi, thành phố vốn đã trầm lặng nay lại càng thêm cô tịch.
Mỗi chiều hai chàng trai vẫn ngồi bên bến sông, một chiếc ghế trống được đặt giữa. Họ vẫn nói rất ít và dường như là im lặng.
Cuộc sống vẫn trôi đi…
Rồi họ cũng có gia đình, vợ hiền và những đứa con ngoan. Chốn về của họ thật bình yên, họ là những người đàn ông thành đạt trong công việc và chuẩn mực trong gia đình. Nhưng họ chẳng bao giờ rời bỏ bến sông, có lẽ ở đây họ đã có chung một kí ức. Thỉnh thoảng họ cùng đọc chung thư của Cát gởi về.
” … Hằng ngày, Andy lái xe đến trường đại học, em quanh quẩn trong ngôi nhà nằm giữa thung lũng xanh ngát dưới chân núi, những đàn bò hiền lành gặm cỏ, thỉnh thoảng một vài chú Kangaroo phóng qua thật nhanh, loài chim khướu có bộ cánh nâu hạt dẻ như màu áo của người phụ nữ nông dân quê mình phát ra những thanh âm lạ lùng gần giống như tiếng người í ới gọi nhau. Trên đỉnh núi Alp từ New South Wales đến Victoria vào độ tháng sáu đến tháng chín tuyết phủ trắng xoá. Andy cũng nhiều lần lái xe đưa em lên núi vào mùa này để trượt tuyết. Em run cầm cập trong tuyết và nhớ nắng quê nhà… Em ước gì lúc đó có hai anh bên cạnh, minh sẽ đắp những quả núi tuyết, và có thể hai anh sẽ xây cho em cả tháp Ponagar bằng tuyết …Andy rất dịu dàng với em, anh ấy làm tất cả những việc nặng nhọc trong nhà, chỉ cho em làm những việc thật nhẹ nhàng… Nhưng em thấy buồn lắm hai anh à, em muốn có thật nhiều con, em muốn được chăm sóc trẻ, thích nhìn bọn nhóc chạy nhảy vui đùa trên cỏ… Andy thì không thích… Sau tết dương lịch Andy sẽ đưa em về vì anh có chương trình giảng dạy liên kết giữa hai trường đại học. Em mong ngày về để gặp lại hai anh trai của em lắm, nhớ chờ em ở bến sông Lau nhé !…”

Vậy mà Cát vĩnh viễn không về nữa.
Chiếc máy bay định mệnh đã mất hút trong lòng đại dương, Cát và Andy sẽ không bao giờ còn trở lại thành phố biển.
Hai người đàn ông tên Khoa vẫn ngồi bên dòng sông Lau vào mỗi chiều, tóc họ bây giờ đã bạc trắng như hoa lau. Gió vẫn tiếp tục vẽ những bức tranh trên mặt sông, vẫn những đường nét lung linh của làng dừa, tháp chuông, mây trời trôi đi theo vấn vương tiếc nuối… Họ vẫn im lặng ngồi bên nhau, chiếc ghế trống vẫn tồn tại giữa họ từ bao giờ. Cát đã theo gió bay đi nhưng dường như nàng vẫn mãi mãi ngồi bên họ, cho đến khi bóng tối nhạt nhoà tím thẩm trên sông họ mới chia tay nhau để quay về.

Trần thị Trúc Hạ

One thought on “Chiều Sông Lau

  1. Cát về giữa lòng đại dương Nằm nghe sóng vỗ tình buồn ngàn năm!Sông Lau óng ánh nắng vàng Tình yêu tình bạn tháng năm mãi còn…Định mệnh cách ngăn đôi đường! Mang theo kỷ niệm yêu thương ngày nào…Trầm Hương xứ sở đẹp Sao!Lưu dấu đôi mắt gặp nhau cảm tình…Sông Lau gió vẽ nên tranh…Vi vu ngọn gió hiền lành thổi đi…Hồn cát vĩnh viễn không về!Chiếc ghế trống buồn cận kề hoa lau…

    Thích

Comment