Đất nước tôi những năm không chiến tranh
thiếu tiếng súng nhưng quá thừa tiếng khóc
của người nông dân mất đất
hạt mầm nứt vỏ trên đôi bàn tay nứt nẻ
không biết đặt vào đâu
nức nở bây giờ không thể gọi tên.
những resort sân golf lạ hoắc
người nông dân tiếc của đứng ngoài tường rào
bóng các quan thầy vun vút gậy
như loài ma trơi ném lân tinh lên trời
người nông dân ngửa mặt giơ cao hạt thóc
sinh linh này tôi đặt vào đâu?
Nước thì chảy về chỗ trũng
còn tiền bạc chảy ngược lên cao.
Đất nước tôi những năm không chiến tranh
biển hòa bình nhưng biển có bình yên?
chiếc thuyền câu không đợi được trăng lên
không đợi được gió nam nồm trở thổi
không đợi được câu hò lưới đăng lưới đó sắp trỗi
đã chìm sâu dưới bao lớp sóng
sóng ngoại xâm hà hiếp chiếm ngư trường
sóng cướp biển cướp đảo lè lưỡi bò chiếm dần bờ cõi
sóng nhu nhược bờ này nhưng tàn bạo bờ kia
người ngư dân nuốt nước đắng vào trong
bạn thuyền ơi nước mắt đã cạn dòng!
Kẻ nhu nhược náu mình nơi đất trũng
người khí khái thích đứng ở đồi cao.
Đất nước tôi những năm không chiến tranh
những chiến trường xưa cỏ lá đã thành ngàn
nhưng chiến trường nay xơ xác xã hội tan nát đạo đức
nơi đầu đường xó chợ
nơi giảng đường lớp học
nơi cao nguyên rừng rú
trẻ con bây giờ biết học cách hạ thủ vi cường
những bạo lực học đường tàn nhẫn
những vụ án thương tâm
những câu chửi tục ngôn ngữ tiếng lóng lên ngôi
đào đâu ra tiếng thở dài non nước?
Con đường Duy Tân, ngày xưa Hoàng Thị
Chiếc áo dài bây giờ xấu nhất Việt Nam.
Đất nước tôi những năm không chiến tranh
nhưng có những cái chết còn xót xa hơn chết trận
một người già vừa chết trôi sông
một trẻ sơ sinh vừa vứt xác ngoài đồng
một thanh niên vừa vào cửa pháp quyền
trở ra thành thây ma bầm dập
một cô dâu tươi tắn trên phi trường xuất ngoại
đã trở về trên chiếc xe tang
những ôsin rãi khắp thôn làng ngõ xóm thế giới
chết bờ chết bụi, nước mắt nhỏ ngược lên trời.
Đất nước tôi những năm không chiến tranh
có khi chiến tranh để tất cả cùng hướng về phía quân thù ?
NGUYỄN HUỲNH
(Tháng 10/2015)

Đất nước những năm không chiến tranh Không còn nghe tiếng súng đạn bom Nhưng tiếng khóc buồn không thôi ngưng!Bởi mọc lên cuộc chiến Danh Vọng!-Hơn cả chiến tranh-ác vô cùng!Tim người bỗng vô cảm lạnh lùng!Đạo đức nát sinh bạo lực ngông!Nghịch cảnh sinh nghịch cảnh thêm hơn!”Mạnh được yếu thua”vẫn tranh sống…Chà đạp lên nhau giành thụ hưởng!”Lợi ích cá nhân hơn Tấm lòng!”Nội tình nhiễu nhương lắm thảm thương!Ngoài kia biển Đông những tàu buồm Gian nan vất vả trên ngàn sóng…Đối đầu trần thân phía tấn công!Ôi sóng còn động thuyền chiến còn…!?
ThíchThích