đêm vô thanh không tiếng gọi
tôi nhìn tôi qua lổ ước thề bồi
cánh chim ngày không đập đậy
tôi ruồng rẫy chính tôi
đêm vô âm thăm thẳm
lảng vảng rìa cơn bão vô hồi
trốt gió tung cuộn ngầm xoáy
tôi đày đoạ tôi
đêm vô ngôn sũng màn trời ướt
tôi co ro cuộn thân tôi
hoa mạn đà là ảo ảnh
trăng khuya tử nạn trên đồi
tôi nhìn tôi mùa vô dụng
phế tích thời gian trôi
đêm rỉ hoen ngược tìm bóng
vô thanh vô âm tìm vô ngôn
từ lòng bàn tay héo
tôi thả lên trời những thông điệp u buồn
đáp lại tôi không tiếng vọng
tôi láp dáp tìm mình trong hoang vu
đêm ngóng gió về qua phố
chỉ lặng im sinh sôi
tôi ngược đãi tôi cùng tận
nghe mùa sám hối rối bời
thi hài đêm trổ mộng
sần sùi hạt lệ vô phần
tôi mắc cạn bờ huyễn tưởng,
bóng tìm đêm vô căn
đêm ngưng đọng từng giọt gió
rít thiên hà xa xăm
tôi ngưng đọng tôi vết xước
cào xới những bặt âm
mùa vọng lành níu giữ
đêm vô hình trăm năm…
PHƯƠNG UY

Đêm im gió vô hình Vết xước bặt âm rên…Thiên hà ngưng động chuyển!Đêm trăm năm mộng huyễn!Xưa xa xưa bóng tìm…Lướt qua phố trăng đêm…Tiếng vọng từ con tim Thông điệp buồn u tình!Bàn tay héo thả lên…Khoảng trống buồn đêm đen!”Đêm sinh sôi lặng im!Mùa sám hối tận cùng!”Đêm trăm năm vô tình!Hoang vu đọa hồn linh!”Không động đậy cánh chim!Người ruồng bỏ chính mình!”
ThíchThích