
” Em yêu ơi… Bọn cộng sản ác ôn chúng nó bỏ tù, chúng nó giết ông Thủ Tướng Phan Huy Quát của chúng ta ở Nhà Tù Chí Hoà, chúng nó bỏ tù, chúng nó giết ông Phó Thủ Tướng Trần Văn Tuyên của chúng ta ở một trại tù khổ sai miền Bắc. Không phải chúng chỉ bỏ tù, chúng chỉ giết có hai ông ấy, chúng bỏ tù 5,546,834 nhân vật quốc gia của chúng ta, chúng giết 3,765, 832 người trong số đó. Anh không thù, anh không hận chúng nó sao được!
Dzậy mà em thấy đấy, ở Mỹ này có những thằng dám mở mồm bảo, khuyên anh “Quên hận thù bọn cộng sản đi. Ðừng kể chuyện Tù Ðầy nữa!” Những thằng khốn nạn ấy không bằng loài chó!
Anh sẽ còn tính chuyện phải quấy với những thằng khốn kiếp đó dài dài …”
Những dòng chữ của Công tử Hà Đông gửi cho vợ nghe thật cảm khái. Tôi cho đây là một sự tử tế, là sự dõng dạc nói lên trách nhiệm của mình.
Những năm gần đây, trong Cộng đồng, xuất hiện nhiều tên bất lương vô liêm sĩ, những tên thân mật với bọn nhúng máu đồng bào vô tội hiu hiu tự đắc.
Một trong những loại bất lương mà ông Huy Phương đề cập trong bài “Mậu Thân và nỗi đau của Huế”:”Nỗi đau của Huế còn rơi rớt ngày hôm nay, tại hải ngoại, do những hành động vô ý thức của một vài cá nhân người Huế, đã vì sợ hãi hay tâng công, háo danh hay muốn nhờ vả chút quyền lợi trong nước, đã tiếp đón đãi đằng những tên mang món nợ máu với Huế ra hải ngoại. Những tên mang danh trí thức, nhà văn này có ảo tưởng như thế là tiến bộ, hòa giải nhưng sự thật là đã xát muối vào vết thương của bà con, đồng bào Huế đã gánh chịu nỗi tang tóc Mậu Thân vì chúng là khuôn mặt đại diện cho tội ác…”.
Qua đoạn viết trên, người đọc biết tác giả nói ai. Tiếp đó một bài “ Oan Khuất Mậu Thân. Cần Một Lời Xin Lỗi” của Trần Kiêm Đoàn viết trong dịp đón Tết Nhâm Thìn khiến người ta đặt liền câu hỏi: Có phải Trần Kiêm Đoàn áy náy về những việc làm trong quá khứ? Hay vì run sợ thuyết nhân quả của nhà Phật? Hay vì trắng mắt thấy rõ dã tâm của bọn Cộng Sản đã hối hận viết bài này? (http://trankiemdoan.net/butluan/khoahoc-chinhtri/oankhuatmauthan.html )
Tuy nhiên, bài viết của Trần Kiêm Đoàn không thuyết phục được những người chính nghĩa bởi những biện bạch nhập nhằng một cách cố ý nên người ta ngoài sự bất bình, thất vọng còn có sự phẫn nộ.
Sự phẫn nộ vì những tội ác giết hàng ngàn dân Huế của bọn Việt Cộng, và bọn Việt Cộng Nằm Vùng tày trời như thế, tàn ác như thế, rành rành như thế mà Trần Kiêm Đoàn hạ bút: Cần một lời xin lỗi?
Tôi muốn hỏi: Trần Kiêm Đoàn. Ai cần? Ai xin lỗi?
Hẵn nhiều người còn nhớ, sau khi cộng sản Miền Bắc cùng Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam và Việt Cộng Nằm Vùng giết hàng ngàn dân vô tội ở Huế, giết một cách tàn ác, thê thảm, khát máu, ghê rợn chưa từng có trên đất Huế (Cuộc thảm sát con dân Việt Nam của thực dân Pháp trong cuộc nổi dậy của triều đình Huế ngày 23 tháng 5, 1885 cũng không thể nào so sánh nỗi với sự tàn ác đẫm máu của cộng sản Việt Nam đối với ngay chính con dân đồng tộc Việt Nam ruột thịt ! )
Sau khi hành quyết hàng ngàn người dân Huế, không những cộng sản lạnh lùng bất nhân phủi tay, mà chúng lại còn ném lên những thân xác đau thuơng tức tưởi của con dân Huế những chửi rủa đốn mạt, tục tĩu, vô luân, láo khoét chưa hề thấy trong đạo đức văn hóa truyền thống Việt Nam: nào là “bọn phản quốc”…”bọn ác ôn, giết người, cướp của”…”bọn liếm giày đế quốc” v.v…để chỉ vào các xác trẻ em, học sinh, sinh viên, bà mẹ, đàn ông, ông già bà cả bị chúng tàn sát tập thể, mà không một ai có được tấc sắt trong tay!
Sau khi kéo lê cái chính sách tuyệt cấm mọi sự thờ phụng công cộng trên khắp Huế cho những nấm mồ hoang tập thể vô thừa nhận-đặc biệt là Nghĩa Trang Ba Tầng hai bên đường Nam Giao đã tàn lạnh khói huơng từ hơn hơn 35 năm nay-(nói để ông Trần Kiêm Đoàn nghiệm sự đời là quân Pháp nó còn tôn trọng văn hóa thờ phụng của Việt Nam ta còn hơn cả nhà nước cọng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam vì trong hai giai đoạn đô hộ VN của Pháp, người dân Huế luôn có tự do tổ chức lễ cầu vía Âm Hồn hàng năm vào ngày 23-5 cho các vong hồn tử sĩ trong cuộc nổi dậy của quan quân triều đình Huế năm 1885.)
Thế rồi bỗng một ngày một nhà giáo sư tên Trần Kiêm Đoàn tự dưng xướng lên”Cần một lời xin lỗi !”
Tôi thật sững sờ tự hỏi cái hành động trớ trêu này sao lại có thể có từ một con người có cơ may ăn học như Trần Kiêm Đoàn! Nghĩ vậy tôi càng thấy thương tiếc cho những người dân oan không có được một chữ học ở trường thế mà vẫn biết đứng lên chống bất công. Họ ý thức được thế nào là Công Lý đấy, ông Trần Kiêm Đoàn ạ!
Và thay vì để ông Trần Kiêm Đoàn nói “Cần một lời xin lỗi “, có lẽ đã đến lúc những trí thức mê muội như ông Đoàn và những kẻ đồng loài nên thẹn thùa trước những con dân Việt Nam chất phác, chính trực đó để những oan hồn Mậu Thân Huế nói lên được tiếng Giải Oan cho chính mình: ” Cần Một Lời Công Lý!”.
Một lời công lý cho nỗi đau của Huế trước nhất là hài tội những thằng mang chút chữ nghĩa văn chương, trí thức, những đứa con xứ Huế đem ác quỷ về giết bà con, anh em họ hàng:“lội trong máu mà cứ tưởng lội trong bùn vì không nghe mùi tanh của máu!”* giết hàng ngàn dân Huế vào năm 1968, giờ còn nhởn nhơ nhe răng cười cợt *
Hài tội chúng bằng cách thu thập nhân chứng, tài liệu, viết lại, lưu lại những tội ác để không gì xoá được-Cho dù 10 năm, 20 năm, vài chục năm sau, hay hàng trăm năm sau… khi nhắc “Thảm Sát Mậu Thân” hậu thế sẽ nhớ ngay tên những tay đồ tể giết dân Huế một cách ghê rợn bằng cách đập đầu, xỏ xâu, chôn sống luôn cả những người đàn bà, những trẻ thơ và những người già vô tội. Không những thế, chuyện phải làm tiếp tục là đưa chúng nó, đưa tội ác chúng nó ra toà án Quốc Tế.
“Giết tù binh hay tù nhân chiến tranh và thường dân là phạm vào tội ác chiến tranh”. Không phải Trần Kiêm Đoàn có lần đã nói về điều này sao!?
Tôi sẽ tiếp tục tính chuyện phải quấy với mấy tên Việt Cộng giết người vô tội này dài dài
* Chữ của nhà văn Huy Phương
thuyvi

Chuyện gì cũng có thể xảy ra !Trong chiến tranh chết thường rất nhiều!Tội lỗi từ hiếu sát hiếu chiến…Cho mục tiêu giành lấy Thắng trận!Khi kết thúc chinh chiến tương tàn…Điểm số người chết thống kê phán”Oan khuất những cái chết thường dân-Cần ”Tòa án Quốc Tế ”xử phân”?-Chỉ là tiếng nói một cá nhân! Được gì chân lý sống”Công bằng”?Công Lý luôn nghiêng về Thế Mạnh ?Cái Chung mời duyệt- riêng cân phân?”Chết trong chiến tranh có gì đáng?”Quan tâm tâm thiết thực vẫn Việc Cần?Và thế giới còn đầy chiến tranh! Chuyện chết rẫy đầy ai quan tâm?..Nên tiếng nói thời điểm Cần Nhấn”Đúng thời điểm Hợp tình NHẬN?”Còn tiếng Xin Lỗi quá khứ-ĐỪNG!? Hãy kêu gọi hành động-Có lẽ ĐÚNG?Mà thôi chuyện gì cũng đã xong?Tiếp bước đường Tiến mới quan trọng?Quá khứ thường là để nhớ tưởng …”Từ đó trong con người ta còn…Làm điều gì đó cho RA HỒN???”
ThíchThích