Chưa thấy hoa đào mà trời như trở lạnh
Chưa rớt hoàng hôn mà núi đẫm sương mù.
Chưa suốt trường sơn mà chim hồng mỏi cánh
Hay Đà Lạt muôn hồng níu bước lãng du?
Đường thiên lý chang chang nắng gió
Vào quán ven sông rũ bớt bụi đường.
Chẳng cổng chiêu phu sao tú cầu nở rộ,
Chẳng khóc hè sao trắng lệ đỗ quyên! *
Mưa rơi chi cho ướt bờ tóc liễu
Rừng thông xạc xào thương cây phượng lẻ loi.
Chưa ấm dạ dù đã lưng hồ rượu
Sim dại bâng khuâng cũng đủ tím lưng đồi.
Vẫn ấp ủ mimosa ngày đó
Nhưng nắng hanh hao có nhạt đóa nhung hồng?
Phượng đây tàn, môi xưa còn thắm đỏ?
Liễu đây gầy, liễu cũ có gầy không?
Má đào xưa ta quên giữ lại
Để giờ nầy thiếu ấm lửa yêu thương.
Lại quên mượn mái tóc huyền man dại
Để đêm về đếm sợi nhớ sợi thương!
KHA TIỆM LY

Má đào xưa quên giữ lại!Giờ thiếu ấm lửa đêm dài buồn vương…Mimosa nắng thơm hương Phượng tàn còn thắm môi hường còn say!Liễu gầy vốn tự xưa nay!Rừng thông xáo xạc heo may gió nhiều Lưng đồi sim dại hắt hiu!Chang cháng nắng gió cổng chiều ngẩn ngơ!Đổ quyên xao xác hót chờ…Đường xa thiên lý lãng du rã rời! Trường Sơ chim hồng cánh mỏi!Đà Lạt êm đềm chơi vơi suối buồn!”Núi đẫm sương mù hoàng hôn!Đã lưng hồ rượu vẫn còn ngây ngây!Như cuộc du ngoạn ban mai Mù sương dày đặc dặm dài chân đi…”
ThíchThích