mùa thu còn để bên bờ
hẫng chân tôi bước trật mùa xuân xanh
mộng đầy hơi thở lữ hành
đan điền chấm lửng tròng trành mộng ra
chân mòn con dốc ghé qua
băng triền núi lở mưa sa cuối hè
chập chờn hoa phượng lắng nghe
hoa mai trổ nụ, hoa chè trổ hương
bốn mùa hạt nảy bốn phương
xuân thu nhảy với vô thường hạ đông
hai vai trần thế quay mòng
chợt đâu nắng vội trong lòng mưa xuân
đang vui từng chặng xen buồn
cũng còn mộng ảo soi gương mỗi đời
soi người rồi lại soi tôi
hằng hà bào ảnh phân đôi số phần
bao nhiêu chìm nổi xa gần
nửa xoay huyễn tượng, nửa quần nhân sinh
từng cơn sấm chớp thình lình
bốn mùa tung toé thân mình lại rơi
con đường lữ thứ xa xôi
dài từ thiên cổ đến tôi là cùng
tự nhiên có bỗng là không
tự nhiên hữu bỗng nảy bông không thời
thì chơi tận cuộc sinh sôi
bốn mùa chắc đủ nguôi ngoai gọi là.
PHÙ DU VĨNH HIỀN

”Tự nhiên có không không có!”Mùa thu còn đó bên bờ lữ hành!Chân mòn con dốc loanh quanh..Mưa sa núi lỡ từng chặng vui buồn…”Bốn mùa hạt nẩy bốn phương”Phượng tím lắng nghe huyễn tượng nhân sinh..”Quay mòng chìm nổi xa gần…Hằng hà bào ảnh số phần phân đôi!”Đan điền chấm lửng sinh sôi…Bốn mùa tung tóe cuộc chơi gọi là:”Dài từ thiên cổ bao la…Đến tôi cùng tận là đà khói sương”?
ThíchThích