CHƯƠNG 7 :
– Đừng sợ nghe Diệp. Coi như một cuộc picnic vậy thôi .
Tôi thu người trong một góc tối nhất của hốc đá , tôi đang rất sợ hãi cái bóng tối hun hút âm u này , Lưu đang tựa người vào chiếc ba lô , không biết nó thức hay ngủ vì tiếng thở của nó rất rõ bên cạnh tôi… Nhiều người lạ cũng đang âm thầm chờ đợi . Cao nói nhỏ :
-Phi chuẩn bị theo sát anh , từng người một thôi nhé.
Tôi cột lại đôi bata , níu tay Cao đứng lên :
– Còn Duy đâu rồi anh ???
-Ở ngoài đảo . Diệp gọi Lưu dậy đi.
Tôi lay vai Lưu, tiếng sóng vỗ đều êm ả dưới kia. Từ hốc đá này , cát làm một vệt bóng nhờ nhờ trắng. Tôi thầm thì :
-Gần đến giờ chưa anh ?
Cao đưa chiếc đồng hồ lên , kim dạ quang lấp lánh:
-Độ 15 phút nữa.
Từ buổi chiều di chuyển người ra đây chờ đêm tới. Tôi chẳng nói với Lưu về chuyện nhà dù lòng tôi vẫn nhắc nhở không nguôi … Mẹ , Tùng , Ngô. Ngôi nhà xinh xắn nằm giữa vườn cây xanh có nhiều cửa sổ với những tấm rideaux màu tím nhạt… Có sân thượng buổi tối ngồi đếm sao chờ trăng mọc bên kia cư xá… căn phòng nhỏ quen thuộc với chiếc đàn tranh với những tiếng rung trong đêm khuya làm run rẩy trái tim… Còn nữa…”đêm nguyệt vỡ “ rạng ngời trên tường trắng , bóng sáng chập chờn trong đôi mắt mẹ tôi, tiếng hát Tùng ấm nồng từng đêm trong tiếng guitar gỗ bập bùng của từng giấc mơ tôi êm ả … Tôi muốn hỏi Lưu có nhớ điều gì khi đành đoạn chia lìa… nhưng tôi không thể nào nói lên thành lời, tôi chớp mắt khi nó chào mẹ với nụ cười vô cùng con nít , không gợn một chút buồn đau… Một điều gì đó đang dâng lên , uất ức nghẹn ngào … Lẽ ra ,giờ này , tôi đang học bài và nghe nhạc chứ , giờ này ba đang đọc báo hay nghe tin tức trên radio , giờ này mẹ vừa đan laine vừa coi vô tuyến truyền hình trong phòng khách với bọn nhỏ…
Rồi tôi quay lưng, tất cả bỏ lại phía sau… hạnh phúc trôi qua như một chớp mắt… thôi ,hãy bắt chước thiền sư Soyen Saku : hãy giữ vững thái độ không sợ hãi của một anh hùng và trái tim yêu của trẻ thơ…Đừng nuối tiếc quá khứ , hãy nhìn vào tương lai.
-Chúng ta đi thôi.
Dấu hiệu từ ghe nhỏ đã đáp , tôi nắm tay Lưu, váng vất, bàng hoàng như trong cơn mơ….thái độ không sợ hãi của một anh hùng … một anh hùng… câu ấy cứ lập đi lập lại từ vô thức. Nước lạnh buốt dưới chân tôi, tự nhiên có một nỗi sợ hãi nào đó dậy lên kinh khiếp, tôi thấy run rẩy khắp người … tôi bước nhanh , níu tay Cao , hốt hoảng:
-Anh Cao , tự nhiên Diệp sợ quá.
Cao dừng lại , trong bóng đêm tôi không nhìn thấy đôi mắt Cao xót xa ái ngại thế nào … Bây giờ nói câu gì cũng là thừa thãi… Cao kéo tôi bước đi trong làn nước lạnh . tôi muốn tháo đôi bata ra cầm tay mà cũng không cúi xuống nỗi.Tiếng máy ghe nổ nghe rất xa vời , tôi không nghĩ tới quá khứ , tôi cũng chẳng tha thiết gì tới tương lai nữa… trước mắt tôi là bóng tối của không gian vô tận, bóng tối với nỗi sợ hãi khủng khiếp bao trùm , đe dọa, ánh chớp của chiếc đèn pin của Cao với ghe nhỏ đột ngột tắt ngấm …như có ai rút hết máu trong người tôi khi tiếng súng nổ quá gần trên bãi … Cao chợt tỉnh dùng đèn pin ra hiệu cho ghe lớn thoát đi bằng mọi cách . Tên phản bội nào đó lợi dụng bóng đêm đã lên ghe nhỏ , giăng ra một chiếc bẫy người . Lưu vừa ném chiếc ba lô vừa hét :
-đồ phản bội , khốn nạn , đồ phản bội .
Cao vừa nhào tới che cho Lưu thoát khỏi cái báng súng của một tên du kích . Anh ngã xuống , hai ba tên khác nhào lên người anh… Chúng đâu biết anh là võ sư của một võ đường nổi tiếng … chỉ bằng đòn chân…Từng tên một văng xuống nước … Chiếc F5 chòng chành không người điều khiển,tiếng súng bắn gần như giữa trái tim tôi, giọng ai đó thất thanh :
-Đừng chống cự , Cao , đừng chống cự.
Cao nhoài người đứng dậy nhưng không được , anh bị thương đâu đó. Ai đó dìu anh đứng lên. Anh quay tìm tôi, thì thầm :
– Ném cây đi Diệp , ném hết đi , đừng giữ gì trong người …
Tôi níu tay anh , máu ướt nhớt đầy tay tôi , mùi máu mặn như nước biển… Phi đỡ anh lên bờ. Điều an ủi duy nhất là anh đã cố gắng ra tín hiệu cho ghe lớn nhổ neo trốn đi… Phi cột chiếc khăn choàng cổ lên tay anh cầm máu vết thương. Chiếc ba lô Lưu mang trĩu xuống nặng nề… Chúng tôi đi ngược lên con đường đã xuống , cát nặng nề vướng víu bước chân … đêm không trăng mà muôn ngàn vì sao sáng quá… những vì sao nhìn xuống trần gian chớp mắt tội tình…
Lên gần quốc lộ, ba Phi ngừng lại điều đình, không hiểu ông đã nói những gì mà tên du kích cộc cằn ra lệnh:
-Bây giờ mấy người bỏ hết cây ra đây đi rồi giải tán tự do.
Thêm mấy tên du kích nữa xuất hiện bao quanh . Ba Phi năn nỉ :
-Chúng tôi chung hết cho ghe lớn rồi , chỉ có mang theo 15 cây , anh em thông cảm cho lại 1/3 để về làm ăn .
Một tên cười khẩy :
-để ông nội còn vốn vượt biên nữa hả ? thôi dẹp đi .
Một tên khác hỏi :
-Mấy người cùng chung một gia đình sao ?
-Dạ , gia đình tôi và mấy đứa cháu .
Chiếc đèn pin soi qua mặt chúng tôi một lượt , tiếng ai hỏi , thất thanh :
-Chị Diệp , phải chị Diệp không ?
Tôi ngước lên , nheo mắt vì chói , Lưu thầm thì :
-Thằng Minh hồi sửa xe đạp trước nhà mình đó .
Tôi nhớ rồi , thằng bé mặt mũi thật dễ thương nhưng lấm lem dầu mỡ ngồi vá xe với ba nó dưới gốc phượng nhà tôi … Lúc ấy nó độ 13, 14 tuổi … Chính nó dạy tôi vá xe , sơn xe và đổi lại tôi đã cho nó những quyển truyện tranh tôi không thích đọc nữa … Sau 1972 nó về quê ở Ninh Hòa … Có tin đồn ba nó nằm vùng , giả dạng sửa xe để theo dõi ba tôi.
-chị Diệp đi với ai đó ?
Tôi trả lời khó khăn, không biết còn cuộc gặp gỡ nào giữa cố nhân oái oăm như thế này chăng :
-Gia đình bác chị , nhà anh Cao đó.
Minh quá biết Cao , nó vẫn thèm thuồng nhìn Duy,Lưu,Tùng ,Ngô mặc võ phục đi học… Nó trầm ngâm :
-Em không muốn làm khó gia đình chị , nhưng mọi sự đã đến nước này rồi thì rất kẹt . Thôi em lấy 10 cây .
Không ai nói thêm lời nào cả, ba Phi đưa vàng cho nó , nó cũng chẳng thèm đếm lại hay quan tâm vàng thật giả … Nó cho bọn kia giải tán rồi đích thân đưa chúng tôi lên quốc lộ đón xe về.
CHƯƠNG 8:
Số vàng của chúng tôi không bị mất mác , nhưng sau đó mẹ Cao nhắn mỗi người phải trả lại ba Phi 1 cây… Cao bị khủng hoảng nặng nề … suốt ngày nằm dài trong phòng không muốn trò chuyện với ai… Chúng tôi trở về 12 người nhưng 40 người đã thoát… trong đó có Duy… mấy tuần sau Minh ghé nhà cho biết : chủ ghe nhỏ đã nhiều lần tổ chức nên bị theo dõi rát đành “bán “ chúng tôi để lấy lại niềm tin… Cao kiệt quệ hẵn đi sau bao ngày hao tâm tổn trí mà kết quả là một con số không to tướng. Vết thương ở vai Cao đã lành sau 3 tuần lễ và thời gian đó đủ để Duy đánh bức điện tín về từ Palawan: Duy thi đậu.
Cái dấu hiệu “ thoát đi bằng mọi cách “ được gửi đi đêm nào từ chiếc đèn pin trên tay Cao đã dẫn đến kết cuộc ấy. Nhận được tin Duy , tôi vội đạp xe cầm điện tín đến nhà Cao. Cao đang ráp thử chiếc máy tín hiệu truyền tin cũ
-điện tín của Duy đây anh.
Cao đọc , nheo mắt nhìn tôi :
– Tiếc không Diệp ?
– Không có thì giờ để tiếc. Mẹ Diệp nói chiều anh tới nhà ăn cơm
– chi vậy ?
– Mẹ Diệp mừng , cúng đất đai gì đó.
Cao cười, sau cơn bệnh , anh có vẻ khác lạ sao đó tôi không hiểu được. Anh kéo ghế cho tôi ngồi bên cạnh ‘ xưởng cơ khí “ của anh… Chiếc radio chạy bằng máy biến thế , chiếc quạt máy chạy bằng pin… vô số những máy móc ngộ nghĩnh… Ngày xưa , khi anh học lớp 7 và tôi mới chập chững vào lớp 1, anh đã cho tôi một chiếc quạt máy chạy bằng moteur sơn màu xanh két, mỗi khi khởi động máy chạy rầm rầm nghe điếc cả tai nhưng tôi rất thích . Một hôm đang chạy ngon lành bỗng rã rời bay tan hoang mỗi nơi một mảnh…
– Nghĩ gì vậy cô ?
– Diệp nhớ tới cái quạt máy anh cho Diệp ngày xưa . Mười mấy năm rồi mà Diệp cũng nhớ cái hình ảnh nó tả tơi từng mảnh , Diệp vừa lượm vừa khóc khi thấy món quà tan nát … Sau đó anh hứa anh sẽ làm cái khác , nhưng rồi cả anh lẫn Diệp đều quên bẵng đi .
Cao bật cười :
-Hồi nhỏ anh ngớ ngẩn tệ
-Bây giờ anh còn ngớ ngẩn hơn
Cao ngạc nhiên :
-Sao thế cô ?
Cao nói giọng Bắc thật dễ thương bởi mẹ anh người Bắc nhưng ít khi nào anh nói giọng Bắc … Anh luôn nói tiếng Huế với tôi vì ba anh người Huế.
-Anh không thấy sao , đáng lẽ chỗ của Duy là của anh.
– Nói gì lạ vậy nhỏ ?
-Chứ gì nữa , hôm nọ ba Hoàng nói anh sẽ cùng ông lo chuyện ghe lớn chứ anh đâu có bổn phận hướng dẫn người từ ghe nhỏ.
Cao nhìn tôi :
– Diệp này , Duy đi được em không mừng hơn anh đi được sao ???
Tôi nhìn thẳng vào mắt Cao , tôi không muốn nói dối và không thể nói dối :
– Nói cho đúng thì Diệp mừng như nhau nhưng đó là một sự bất công … Duy chẳng bỏ ra tí công sức nào trong khi anh đã đầu tư bao nhiêu tim , óc … không kể tiền bạc nữa…
Cao nói nhỏ :
-Có một lần Diệp nói Diệp bực mình khi thấy gia đình mình quá đạo đức , quá trong sáng để luôn bị thiệt thòi , nhưng ở Diệp , đức tính đó cũng bị nhiễm nặng ghê đấy chứ .
-Đừng nói lăng nhăng nữa đi , chắc mẹ anh cũng tố khổ anh nhiều rồi… ai cũng biết anh nhường chỗ cho Duy .
– Thì có sao ! Mạng anh sao thiên di chưa chiếu tới . Mỗi người một số chứ em .
– Thôi bây giờ Diệp về , chiều nhớ tới !
Tôi đạp xe về, tôi đã vừa nói cho Cao nghe một trong những xôn xao dư luận . Cao đổi chỗ cho Duy vì biết tôi là một con nhóc chết nhát sẽ không dám đi đâu nếu không có người thân bên cạnh , hơn nữa , sẽ không ai dám hoạch họe khi Lưu đi không vé … tôi đã quen ra đường phải níu tay một người nào đó mà tôi tin tưởng nếu không tôi sẽ chẳng muốn ra đường.
Tôi đi theo Cao như đi theo định mệnh của mình, chưa bao giờ Cao làm mất niềm tin của tôi… Với Cao , tôi như một đứa bé yếu đuối cần được chở che , bảo bọc … tôi quen được đối xử kiểu ấy từ Cao , nhưng cũng cách đối xử ấy ở người lạ , tôi coi như một xúc phạm nặng nề … Ngoài cái nhạy cảm vốn có trong bản ngã , tôi còn được bao phủ bởi cái cao ngạo cần thiết như con nhím vậy để đối phó với cuộc đời.

Diệp yêu Duy nhất chỉ một!Tình cảm gắn bó ràng buộc đã lâu Cá tính Duy -Cao giống nhau! Diệp thích hiền dịu Cao ngạo không ưa! Với Cao đầy sự ngưỡng mộ”Tinh thần trách nhiệm lòng có tự trọng”Lòng Diệp dậy bao cảm động Nhưng tình thật lạ phục tòng từ tim!Những tình bè bạn người thân Cho Diệp cảm xúc may mắn đón nhận”Ưu ái cuộc sống quan tâm”Nhất khi vượt sóng gian nan rõ Người!”Ai yêu Diệp nhất trên đời?Vẫn Người kề cận nói lời ủi an?”Bình Minh ánh nắng trần gian Niềm tin rực sáng dọn đàng bước đi…Mưa trời dầm dề đôi khi Tắm gội phiền nhiễu trở về mới xưa?”
ThíchThích