Tôi chẳng còn gì để nói với em vào buổi chiều nay
Con ve sầu cắn nát mùa hạ rồi ngất ngư chạy trốn
Dòng sông vỗ mặt lách lau
Và cỏ từ khi biết xanh đôi bờ đến úa
Đôi mắt em không đuổi được hoàng hôn
Để tôi và buổi chiều tím sẫm đường mây
Thì còn lại gì phế tích cơn say
Ngồi đếm tóc người đáy chén
Nghe đôi ba sợi rối nhau rồi
Tôi chẳng còn gì để nói với em vào buổi chiều nay
Một câu thơ
Hai câu thơ
Cũng không thuận lòng mà rơi vô nghĩa
Mắt chữ khép hờ mà lời mở vô vi
Đi
Đi
Đi cho hết buổi trăng rằm mật dụ
Đi cho hết buổi sao trời ẩn ức niềm riêng
Đi cho hết ngã ba này bùng binh này
Rồi nhìn lại vòng xoáy đời nhau
Là tôi
Là em
Cả những góc nhọn của loài xương rồng sa mạc
Con lừa thở dốc không phải vì thiếu nước
Trên cồn cát cháy kia
Những đôi chân giẫm vào mặt trời
Cơn khát của lùm cỏ xanh rì rào mưa sóng
Không còn gì nói nữa
Im nghe giấc mơ trá hình ngày và đêm…
ĐỖ TẤN ĐẠT

Con Lừa thở dốc mỏi chân…Say nắng mơ được đến gần biển xanh…Không khát nhưng thiếu gió lành…Gió từ hơi biển mênh mang vào lòng..Thèm nằm trong chiều hoàng hôn Để nghe lắng dịu nỗi buồn ngây ngây…Cơn say nắng gió mưa bay…Trái tim mệt mỏi một ngày bỗng dưng…BUỒN CHÁN!
ThíchThích