về đâu hai đường thẳng song song
đừng, ảo ảnh đùn mây nghi ngút
đừng, nhớ thêm khói chiều ga núi
{bay lên từ đâu mấy ngón tay}
ta ngồi tựa vào vách dĩ vãng
đá nghìn năm dựng cuối chân trời
em có còn thương thân ngựa ngã
ở bên rừng gọi nắng mai ơi
toa tàu rỗng cũng không chứa hết
những hoàng hôn tím lịm hoàng hôn
gùi sao hết nỗi ngày mường mán
chờ mưa rừng đếm giọt mưa xa
chẳng còn hành trang mà chất chứa
hồn như bộ lạc nằm chiêm bao
chảy về đâu cũng khe với suối
em có còn thương cỏ lao đao
trương đình tuấn

Buồn chi ga núi tôi ơi!Song song đường thẳng luôn rời cách xa!Bay lên ý mộng tay ngà…Tựa đầu dĩ vãng trong ta nỗi buồn!Đừng như thế hỡi tâm hồn!Trái tim ngựa ngã vết thương ngày nào…Ngấm đau mới thấy dạt dào…Mỏi mê cảm giác lạc vào rừng mai…Nghe lịm hành trang đường dài…Nghe vọng tiếng suối chảy hoài đâu đây!Chiêm bao như mưa một ngày…Xa xôi đánh thức cỏ ngày lao đao!Hồn bộ lạc buổi thương đau!Hoàng hôn có tiếng còi tàu đi qua…Buồn chi ga núi chiều tà!Mây bay đỉnh núi là đà cô đơn! Vẫn hai đường thẳng song song Những thanh ray sắt nằm buồn song đôi! Ga núi buồn chi tôi ơi! Tình tôi là cả một trời cách ngăn!
ThíchThích