trước thiền môn đứng tụng thơ
phật cười, ngươi vẫn lơ mơ cõi hồng
tâm còn mắc cạn dòng sông
thôi về tiếp tục bế bồng thi ca
mai thành một nhánh xương hoa
trổ trên sa mạc làm quà cho ai
tươi lên đôi chút tuyệt tài
rơi tay tuyệt sắc một vài lung linh
xuống núi gặp người tụng tình
người khoe mấy hạt răng xinh cười trừ
anh còn vọng chốn sa mù
thôi về tiếp tục đứ đừ làm thơ
mai thành lau cỏ phất phơ
cờ kiêu hãnh trắng ngọn chờ chiều hôm
tay hồng ngón dã thảo thơm
mở ra trời lạ hoàn hồn cỏ xanh
TRƯƠNG ĐÌNH TUẤN

Tụng Thơ mắc cạn Thi ca!Dòng sông tâm thức đầy hoa bềnh bồng…Bể dâu Sa mạc từ Sông!Xương hoa dã thảo thơm hồng bàn tay Tuyệt sắc lau cỏ cờ bay!Đứ đừ cười trừ rằng ai tụng tình-Mệt…mình!?
ThíchThích