Vốc nắng rửa mặt. Nhựa mùa xuân tràn qua kẽ tay. Róc rách. Những hạt tháng Giêng. Rơi vào tôi. Mảnh vườn mầu mỡ. Mọc tôi mầm thời gian tơ nõn. Nở tôi những cánh hướng dương mang hơi hướm miền cao nguyên xa thẳm.
Hớp chút gió non. Thanh tân tôi dòng suối. Trôi đi. Trôi theo. Nơi tôi phiêu du màu nắng. Ánh mắt ai chớp khẽ bình minh. Lấp lánh những viên cuội trên tay niềm vui thơ dại. Nói với tôi một mùa xuân đang hé mở ban mai.
Hạt nắng nhỏ vừa tách khỏi bóng đêm dài. Ngày nhé xin chậm chậm. Tàng cây ơi đừng quấn quít vòng tay cho bước em đượm thêm mùi sương cỏ cho nụ hoa rất khẽ mùi hương…
Tình yêu năm tháng ơi. Xin đợi. Hạt thóc nhỏ vừa gieo. Cho em biết trái tim đang ươm mầm ấp ủ. Ngày mai kia là hoa quả trần gian. Lời thơ xin cứ hái…
Áo nắng phép mầu mở vườn cổ tích. Nơi chiếc đũa thần vừa gõ vai mùa xuân cả đồng hoa thức dậy. Biến trái đất thành cõi nồng nàn cho những kẻ yêu nhau. Biến tất cả những ước mơ bé con thành sự thật. Sự thật rực rỡ mỗi ngày hát khúc rạng đông. Tình yêu người hồng hào mở mắt. Biến tất cả thành thơ, dưới ánh nhìn mơ mộng của thi sĩ hồn nhiên.
Và anh ơi
Biến tất cả những lời thơ của em thành sợi tơ. Buộc anh dịu dàng trên từng con chữ. Thành con gió thổi chúng ta bay lên. Nơi xanh nhất của ánh sáng ban mai. Nơi anh nói lời yêu em…
Và mùa xuân đã tràn. Tôi đang là một nốt nhạc. Nhảy nhót theo ánh nhìn. Trong tán lá.
NGUYỄN THỊ KHÁNH MINH

Văn của Khánh Minh nhẹ nhàng tình tứ Một trời yêu lãng mạn đẹp như thơ.Ban mai Mùa Xuân đầy Nắng đầy Gió Tình yêu tỏa lan hồn nhiên đầy ước mơ
ThíchThích