Ngày 14/2 năm đó, chàng chở tôi và cô con gái cưng ngồi vắt trước thùng xăng trên chiếc xe 67, chiếc xe mà mẹ chàng đã cắc ca cắc củm mua cho con trai khi chàng đậu tú tài còn mới căng, nguyên thùng.
Ngôi nhà thời thơ ấu mấy anh em chung sống đã có thêm hai bà chị dâu, một ông rễ là chàng và một bầy con nít lau nhau…Là con gái, tôi biết thân biết phận nên lo…biến trước. Vậy là phải tìm mua một căn nhà nhỏ, bao nhiêu vòng vàng nhẩn cưới bán sạch vẫn không đủ nên đành phải bán chiếc xe.
Chàng đã rất buồn!…có lẽ đó là vật kỉ niệm đã gắn liền với tình yêu của mẹ chàng.
Bây giờ thấy ai đi chiếc xe 67 trên phố chàng cứ nhìn chăm chăm vào bảng số xe và lẩm bẩm: ” không biết chiếc xe của mình đã trôi dạt về đâu?”.
Lan man về chiếc xe tôi quên mất chuyện ngày Valentine đang kể cho các bạn nghe, thời gian này sao tôi bị bệnh lãng đãng giống y chang mẹ tôi.
Trời buổi chiều trong tháng giêng âm lịch thật dịu dàng, sương mênh mang trắng mờ bờ sông Hàn, những đôi trai gái đang tự tình bên nhau trong ngày lễ tình nhân trong gió xuân se sắt. Tự nhiên sao tôi lại nhớ thời con gái của mình da diết…Tôi nói nhỏ với chàng:
Anh à, mua cho em một bông hồng vàng được không?
Hôm nay hoa hồng chắc đắt lắm em….Thôi để tiền mai anh chở hai mẹ con đi ăn bún bò.
Trớt qướt!…Tôi nhớ lúc đó hình như tôi đã rất buồn chàng, người gì đâu mà khô như …rơm. Nhưng bây giờ nghĩ lại tôi thấy buồn cười. Thời bao cấp khó khăn, thức ăn trên mâm cơm nhà tôi chỉ có rau muống và cá nục, có khi chỉ có nước mắm, rau muống vừa luộc vừa xào, vừa làm canh, con gái tôi sinh thiếu tháng, thiếu sữa gầy như que kem. Thức ăn buổi sáng của chúng tôi là cơm nguội, khoai sắn, sang lắm là bún nước mắm ớt tỏi có chút dầu phụng khử hành…Những chiếc áo dài thời con gái, tôi tự cắt ra, chắp vá đủ kiểu thành những bộ áo đầm xinh xắn cho con gái bằng kim may tay…Ngoài giờ lên lớp, tôi nhận len về đan thuê kiếm thêm tiền, thấy người ta nuôi heo tôi cũng bắt chước nuôi heo bằng hai miếng tôn cong ngăn lại , tạm bợ, trời mưa lạnh heo kêu eng éc suốt đêm, tôi sợ khủng khiếp, không phải sợ …heo, mà sợ làm phiền hàng xóm mất ngủ.
Điều tôi sợ nhất thời đó là xếp hàng mua tem phiếu, tôi không biết mình bị bệnh gì mà cứ tới chỗ đông người chen lấn là không thở được và…ngất. Có lần trong lúc biết mình sắp ngất tôi giao hết tem phiếu cho một chị phụ nữ đứng gần và nói với chị ” Chị ơi, chị mua dùm em nghe, em không thở được, em ra ngoài kia ngồi chờ chị”. Và tôi ra một gốc cây ngồi gục mặt trên đầu gối chờ cho cơn khó thở đi qua…
Đến khi ngẩng mặt lên thì chị ấy đã biến đâu mất biệt…
Tôi lủi thủi đi về, vừa buồn vừa sợ chàng nên khóc lóc, kể lể thảm thiết, chờ chàng mắng cho một trận vì cái tội …ngu. Nhưng chàng chẳng trách móc gì, chỉ nói một câu gọn lỏn :
Thôi kệ, tháng này chấp nhận ăn rau muống …
Vậy đó…mà tôi đòi mua hoa hồng trong ngày valentine…thay vì hoa hồng là bún bò cho con gái tôi đỡ ăn cơm nguội một buổi sáng. Chàng đúng hay sai?!..Và Tôi lãng mạn hay hay lãng xẹt? !…..
Trần thị Trúc Hạ

Gần hết ngày rồi mà chẳng nhận được bông hồng vàng nào như Du Ngã chúc
Chỉ nhận được hai hộp chả giò của chị PkH mang đến.
Cũng dzui lắm !
ThíchThích
Ở đây không bấm được chữ LIKE!
ThíchThích
Like như gà mổ hở anh Than Chi Ta ?
ThíchThích
Ngất đột xuất ai muốn!/Bỗng dưng đầu bỗng dưng!Cũng bởi tại cái muốn…-Hoa hồng vàng -Một bông!Để rồi ăn rau muống…Chàng không mắng còn thương..Ôi lãng mạn trở chứng..Có đồng minh hưởng ứng..Vui quá chừng!?
ThíchThích
Thời đó vui hay buồn Aitrinh ngoctran ?!…..
ThíchThích
TTTH viết mộng mơ thì mơ mộng quá chừng. Viết thực tế thì sắc sảo cũng quá sắc. Sau những điều tưởng chừng như chua khế chát sung là dư vị ngọt ngào của một va-linh-tinh trong đời thực! Chúc ngày mai tác giả nhận được một bông hồng mong ước …
ThíchThích