
Mùa hè năm 1973 nóng kinh khiếp. Mấy tháng hè ở nhà không đi chơi đâu. Ra đường là gặp sắc áo lính khiến Hải Đường đôi lúc hoảng sợ vì những lời chọc ghẹo. Cô chỉ biết quanh quẩn trong nhà, ra trông quàn cà phê hoặc chăm sóc mấy đứa em nhỏ, dạy thêm cho chúng học hành, không giao tiếp với ai bên ngoài.
Giữa mẹ và Hải Đường là bức tường ngăn cách vô hình. Bà không nặng lời nhưng cô biết Mẹ giận vì thái độ của mình nhiều lắm. Sai bảo gì cô cũng nghe, cũng làm như cái máy mà không hề phản đối hay cãi lại Mẹ. Bà biết bây giờ trạng thái tâm lý cô không ổn vì bà là nguyên nhân gây ra sự chia ly của cô và anh. Bà sợ sự bùng nổ không kìm chế được của cô nên cũng không nói gì, không muốn tạo một không khí căng thẳng trong lúc này.
Đúng như người mẹ nghĩ. Nếu lúc ấy bà chì chiết Hải Đường, không biết điều gì sẽ xảy ra. Tâm hồn luôn bấn loạn, mất thăng bằng trong thời điểm này nên có thể làm điều dại dột nếu đầu óc bị kích động. Chuyện tình cảm của cô và anh được giấu kín với mọi người bên ngoài. Còn cô cũng không thể biểu lộ điều gì. Mọi người chỉ thấy nét mặt Hải Đường u sầu, buồn bã, nước mắt luôn chực chờ tuôn trào như muốn gây sự nên cũng chẳng ai muốn lại gần mình. Cô cảm thấy được yên thân lúc ấy.
.
Ba của Hải Đường nhìn cô cứ buồn bã nên khuyên Mẹ khoan đề cập đến việc gã chồng, nhờ vậy đầu óc cô cũng bớt căng thẳng.
Một lần Ba đến bên cô an ủi: “Chuyện của con Ba rất hiểu nhưng đừng vì điều ấy mà buồn rầu. Con còn trẻ dại lắm, con biết không?”. Nghe Ba nói như vậy Hải Đuòng bật khóc nức nở: “Biết con còn nhỏ dại sao Ba Mẹ lại ép con lấy chồng?”. Ba lau nước mắt cho cô: “Ba Mẹ muốn tìm cho con một nơi êm ấm. Hơn nữa, con có lấy chồng ngay bây giờ đâu. Khi nào học xong mười hai rồi Ba mới cho cưới kia mà”. Bỗng nhiên không kìm chế được, Hải Đường hét lên: “Còn tuổi trẻ của con đâu? Thời đi học đẹp đẽ của con đâu? Sao Ba Mẹ lại tàn nhẫn như vậy chứ?”. Ba không nói gì nữa, nén tiếng thở dài nhìn cô bằng ánh mắt như van nài.
Ông Giao vẫn quanh quẩn trong nhà nhưng không dám đến gần. Hải Đường nghĩ ông ta đã biết hết mọi chuyện và đang tìm cách nào đó để tiếp cận và chinh phục được cô. Hoặc mong cô vì quá đau khổ với mối tình đầu, quá thất vọng mà gật đầu đồng ý.
Ông ta không còn thái độ ngạo mạn như trước nữa. Dịu dàng, nhỏ nhẹ hơn. Cách đi lại cũng có phần khác trước. Phong cách người sĩ quan biến mất. Thay vào đó là những cử chỉ ân cần và hay ngồi suy tư. Hải Đường biết đó là chiến thuật của ông Giao nhân cơ hội cô suy sụp tấn công bằng tình cảm.
Sự việc sau này diễn ra đúng như ý đồ của ông. Không còn một lối thoát nào nữa. Không có ai đồng cảm, chia sẻ, bênh vực nên cô buông xuôi tất cả. Hải Đường buộc phải đồng ý dưới áp lực của Ba Mẹ, trong cô đơn, lẻ loi đau khổ tột cùng.
Ngày khai giảng năm học cuối Hải Đường nhờ anh trai chở xuống trường. Con đường dẫn đến trường phất phơ những tà áo trắng. Tiếng cười nói, nét mặt hân hoan của bạn bè khiến cô cũng vui lây. Nhưng khi chuẩn bị bước qua cánh cổng trường Hải Đường bỗng khựng người dừng lại, bất động nhìn chăm chăm vào hai cánh cổng đã mở toang rồi nhìn lên dãy hành lang trên lầu.
Vang vang tiếng giày vội vã trên hành lang. Anh nghiêng đầu nhìn vào lớp cô học. Đôi mắt anh chạm mắt cô rồi quay mặt bước nhanh. Đôi mắt mờ lệ, cô nhìn xuống sân trường. Dáng anh mờ mờ. Màu hoa phượng choàng lên người anh một màu đỏ. Anh mất hút sau cánh cổng này.
Tim Hải Đường se thắt, sống mũi cay cay… Cô muốn khóc quá!
Thật ra Hải Đường là một cô gái đầy nghị lực. Trải qua những sự việc đau buồn nhưng cô vẫn đến trường như bao nhiêu người khác. Tiếng trống khai giảng rộn ràng cho năm học mới bắt đầu. Nuốt đau vào lòng để hòa nhập với mọi người là điều khó khăn.
Những ngày kế tiếp cô lao vào học tập để cố quên đi hình ảnh của anh. Quên đi dáng anh tựa lan can, khuôn mặt buồn nhìn về cuối cầu thang, quên đi mối tình đầu thơ dại. Nhưng mỗi lần ra chơi đứng trên hành lang nhìn xuống sân trường đông vui rộn rã tiếng cười. Qua những tán lá bàng gần văn phòng và cây phượng rũ nhánh cuối sân, cô chợt nghe lòng mình sao mênh mông, im vắng quá!.
Còn đâu nữa ánh mắt nhìn nghiêng và nụ cười mỉm của anh. Mất rồi dáng anh nhảy nhót trên hành lang mỗi lần trông thấy cô. Còn đâu nữa những bức thư trao nhanh vội vã. Mất hết rồi ánh mắt tìm mắt những giờ ra chơi hay tan học. Mọi thứ bây giờ trở nên vô nghĩa.
Không gian vắng lặng giờ ra chơi. Có ai cảm nhận được điều này một lần như Hải Đường chưa?
Hải Đường hay đứng một mình nhìn xuống sân trường như vậy. Nhớ lại cái nhìn cuối cùng gởi cho cô khi bước chân anh vội vã băng qua dãy hành lang này.
Đôi lúc Hải Đường hình dung thấy anh đứng đó, lưng dựa vào tường, hai tay khoanh trước mặt nhưng không nhìn thấy cô. Hoặc không muốn nhìn thấy, cô bạn học trò nhỏ bé đã gởi trái tim cho anh mang đi.
Cuộc sống khép kín, Hải Đường như cái bóng trong nhà. Cô không trò chuyện với mấy đứa em, anh trai và cả với ba mẹ. Sau giờ học bài mỗi đêm, cô lại ra quầy ngồi.
Sợ nhất là khi các đơn vị tác chiến từ chiến trường về an dưỡng ở các Trung tâm huấn luyện. Một số quân nhân tác chiến sống xa phố phường đô hội nên khi về hậu cứ thường rất ngang tàng. Một vài người không kìm chế hành vi của họ nên rất khiếm nhã khi tụ tập uống cà phê ở quán của cô sau khi nhậu say ở đâu đó rồi. Những lúc như vậy Hải Đường thường trốn biệt trong nhà, đi học phải có Ba đưa đến tận trường.
Cô vẫn còn nhớ đến một người lính Trung uý Đại đội trưởng của một tiểu đoàn BĐQ. Anh ấy khoảng hai mươi lăm tuổi nhưng dáng người trông có vẻ già dặn, cứng cáp hơn nhiều vì lăn lộn không biết bao nhiêu chiến trường. Anh rất nghiêm khắc với những người lính vô kỷ luật, đã dùng kỷ luật thép nghiêm cấm lính của anh vào quán phá phách hoặc chọc ghẹo cô.
Hải Đường đâu ngờ người sĩ quan phong trần ấy đã đem lòng yêu mình, mặc dù vẫn xưng hô là chú – cháu. Đêm cuối cùng, anh ngồi suốt từ chiều cho đến khuya, im lặng nhìn cô ngồi bên quầy. Khi khách đã ra về hết, anh nhẹ nhàng đến cạnh quầy, nhìn vào mắt cô rồi nói: “Cháu đẹp lắm! Chú xin gởi lại tình yêu của chú nơi đây. Chú xin lỗi cháu” Dứt lời, rất nhanh anh choàng tay qua đầu Hải Đường, đặt lên trán cô một nụ hôn bất ngờ rồi vội vã ra đi.
Hải Đường không bất ngờ khi biết một chàng sỹ quan yêu mình nhưng lại không ngờ anh ấy có hành động tỏ tình mạnh mẽ như vậy. Cô trân trọng mối tình câm lặng của anh. Trân trọng nụ hôn ấy. Nó là một kỷ niệm khó quên. Nhớ đến anh như một người chú, người anh đã bảo vệ cô trong những ngày đơn vị anh an dưỡng nơi này. Quý mến con người biết trân trọng một tình yêu đúng nghĩa của nó.
Còn một lý do để Hải Đường nhớ mãi nụ hôn ấy bởi vì đó là những lời sau cùng anh nói với cô. Mãi mãi không còn gặp lại anh nữa.
Anh là Trung úy Thuận.
Nửa năm sau, có người lính mặc quân phục BĐQ cấp bậc thiếu uý đến quán ngồi uống cà phê. Trông anh có vẻ đăm chiêu. Thỉnh thoảng liếc nhìn về phía Hải Đường nhưng ánh mắt của anh không sỗ sáng như nhiều người lính tác chiến khác. Khi ra về anh ấy đến quầy nói nhỏ với Hải Đường: “Xin lỗi em! Có phải là Hải Đường không?” Cô ngước mặt lên nhìn, hơi ngạc nhiên về câu hỏi nhỏ nhẹ của người sĩ quan trẻ mang sắc phục binh chủng BĐQ. Nhìn anh không có vẻ là người đến bên để tán tỉnh. Hải Đường trả lời; “Dạ đúng. Có chi vậy anh?”. Giongj anh nghiêm nghị: “Trước đây em có biết Đại uý Thuận không?” “Dạ có! Nhưng trung uý chứ?” Chàng trai thiếu uý trẻ có khuôn mặt buồn, nói : “Anh Thuận đã lên đại uý và mất sau đó hai tháng trong một trận đánh tại Quảng Nam. Anh ấy thỉnh thoảng có nhắc đến Hải Đường, cô hàng cà phê nơi này”.
Thông tin cuối cùng Hải Đường biết về anh Thuận là vậy.
Hải Đường không yêu anh nhưng rất quý mến con người anh. Cô có một khoảng thời gian khá dài ấm áp trong tình cảm ấy.
Đêm ấy cô rơi rất nhiều nước mắt cho người đã thầm yêu mình. Mong anh được siêu thoát trên Thiên đường
…
Năm học này cô tham gia tiết mục văn nghệ của trường với vũ khúc “Vọng Cố Đô” – Đây là lý do chính đáng để cô thoát ra khỏi nhà. Cô say mê luyện tập, nhờ vậy nguôi ngoai bớt nỗi buồn xa anh. Mọi người như nhận ra điều đau buồn nào đó nên luôn tìm cách cho cô vui. Họ gọi cô là “Người em sầu mộng” một cách trìu mến, thân thương. Hải Đường xúc động vì điều này, cảm thấy bạn bè mới là người gần gũi, sẻ chia với cô.
Thời gian sau ba mẹ không cho Hải Đường ra quầy ngồi nữa. Khi nào cần lắm cũng chỉ một giờ, sau gọi vào nhà vì không muốn cô gặp gỡ, cười đùa với bất cứ ai. Ba Mẹ cô đã chọn một con đường và bắt buộc cô đi trên con đường ấy bằng bất cứ giá nào. Bằng phẳng hay gập ghềnh cũng mặc kệ. Có muốn hay không cũng ráng mà đi, dù biết rằng cô sẽ đi một cách khó khăn.
Rồi Tết lại đến, Hải Đường không vồn vã đợi chờ. Năm nay ông Giao về ăn Tết ở quê nên cô được thanh thản hơn. không phải lo đối đầu với ông ấy, dành thời gian đi lại thăm hỏi bạn bè, người thân.
Mồng một Tết Hải Đường mặc áo dài đi lễ nhà thờ. Chắp tay nguyện cầu cho Ba Mẹ được mạnh khỏe, gia đình bình yên. Nguyện cầu cho mình thoát khỏi ông Giao. Nguyện cầu cho anh được bình yên nơi thành phố anh ở, cho anh quên được cô và sống vui cùng mọi người.
Khi ra khỏi nhà thờ, đi giữa hàng thông cao vút trong sân, Hải Đường bỗng nhận ra thấp thoáng bóng anh đứng tựa lưng vào một gốc cây dương liễu phía bên ngoài nhà thờ. Anh nở nụ cười tươi, vẫy tay gọi cô đến. Cô ngẩn ngơ giây lát rồi chợt bừng tỉnh, chẳng có ai vẫy gọi. Đó chỉ là ảo ảnh.
Qua nhanh những ngày Tết, Hải Đường trở lại trường, vừa học vừa tham gia văn nghệ nên cô cần cố gắng rất nhiều, nhưng bù lại cảm thấy vui hơn, nét mặt tươi hơn.
Ông Giao vẫn đến nhà thường xuyên, Hải Đường luôn tìm cách lẫn tránh cặp mắt của ông ấy. Thoáng thấy bóng dáng ông ấy ở nhà trên là cô trốn ngay xuống bếp và ngược lại. Biết rõ thái độ của cô như vậy nhưng vẫn không làm ông chùn bước. Một hôm vào khoảng tháng ba năm 1974, ông Giao đến nhà, đem theo hai tấm bằng cử nhân Luật và Cử nhân Văn chương rồi đưa cho Ba Mẹ Hải Đường xem. Ông muốn khoe thành tích học tập của mình và đang dự định sẽ trở vào Saigon học tiếp cao học tại Quốc Gia Hành Chánh. Đòn tâm lý ấy đã thay đổi được suy nghĩ của Ba cô. Một chàng rể tương lai rực rỡ như vậy thật quá tốt. Đến tối ông gọi Hải Đường lại nói:
– Ba thấy nó tuy lớn tuổi nhưng cũng được. Nó có học thức, sau này đời con sẽ không khổ, con đồng ý lấy nó đi cho Ba Mẹ yên tâm. Nó chọn con làm vợ thực sự là một hạnh phúc, may mắn cho nhà mình.
Hải Đường nói thật nhỏ với Ba:
– Con còn nhỏ mà Ba… Con muốn đi học, hơn nữa lấy chồng thì ít ra phải là người con có chút tình cảm. Ba biết con không ưa ông ta tí nào sao Ba lại muốn con lấy ông ta?
Mẹ từ nhà dưới đi lên, ngồi xuống cạnh ba góp ý:
– Lấy nhau rồi sẽ yêu thương nhau thôi con. Mẹ muốn con được sung sướng cả đời. Sau này em con còn được nhờ nữa.
Cô im lặng vì biết nói gì với Ba Mẹ cũng vô ích mà thôi.
Đêm đó Hải Đường lại nằm úp mặt vào gối khóc. Cuộc đời cô sao lại bất hạnh đến như vậy?
Hải Đường tuyệt vọng. Cô nhớ anh vô cùng. Phải chi lúc này có anh bên cạnh để cùng chia sẻ nỗi buồn, cùng cô toan tính một lối thoát khác. Hải Đường giận anh hèn nhát ra đi, bỏ cô lại với nỗi khổ này mà không biết phải đối phó làm sao?
Hải Đường lại suy nghĩ vẩn vơ. Biết đâu giờ này anh đang vui với người con gái nào đó bên cạnh. Cô biết anh là một con người lãng mạn, dễ gần nên chinh phục một người con gái không khó đối với anh. Cô nhớ anh quay quắt. Gần một năm rồi, từ ngày anh ra đi không lúc nào cô quên anh được. Nhớ nụ cười và ánh mắt anh, nhớ buổi sáng đi “bụi” cùng anh ra biển. Nhớ bàn tay anh nắm chặt. Nhớ tiếng giày anh khua vội vã trên hành lang. Nhớ đôi mắt anh nhìn cô u buồn rồi vội quay đi. Nhớ bóng anh mờ dần dưới tán cây phượng, vụt qua sân trường rồi khuất hẳn sau cánh cổng trường.
Hải Đường tuyệt vọng, đau khổ và buông xuôi.
Một tháng sau Mẹ gọi cô lại và cho biết ngày đám hỏi. Ông Giao bây giờ đã trở về Sài Gòn và đang theo học cao học Quốc Gia Hành Chánh. Mọi chuyện phải trao đổi qua thư từ. Nhà trai sẽ ra bốn người, lễ hỏi tổ chức vào ngày cuối thang sáu 1974. Vậy là còn hơn tháng rưỡi nữa.
Tâm hồn tê tái, nỗi đau tận cùng. Hải Đường không còn biết mình là ai nữa. Cô im lặng như một sự đồng ý
Lễ hỏi diễn ra trong một ngày hè nóng bức.
Buổi sáng hôm ấy Hải Đường nằm trên giường khóc sướt mướt, Bên cạnh cô là dì Út. Dì an ủi đủ điều. Nói nhiều lắm nhưng cô có nghe được gì đâu. Một tí nữa thôi Hải Đường sẽ vĩnh viễn không còn là mình nữa. Cô sẽ thuộc về người đàn ông mà mình không yêu thương, thậm chí rất ghét đó. Trong buổi sáng hôm ấy chỉ có hai khuôn mặt luôn hiện ra trong tâm trí cô. Ông Giao và anh.
Hình ảnh khuôn mặt đen sạm, người vạm vỡ, dáng đi dứt khoát, mạnh mẽ của ông Giao ám ảnh Hải Đường liên tục. Nó như cuốn phim chiếu đi, chiếu lại nhiều lần cũng chỉ với khuôn mặt ấy, con người ấy khiến cho cô run sợ. Khi cuộn phim ấy dừng lại, tâm hồn dễ chịu hơn. Ấy là lúc một khuôn mặt khác, nhẹ nhàng, thanh thoát tươi vui của anh hiện về nhìn cô nở nụ cười thay thế khuôn mặt như tượng kia.
Anh bây giờ ở đâu ? Có biết Hải Đường đang ở bên bờ tuyệt vọng không?Cô nhớ lại những khi lén lút chuyền cho nhau mảnh giấy. Nhớ lại lần anh cùng cô đi trên đoạn đường xuống biển, hai đứa không dám đi sát bên nhau, thì thầm nói chuyện với nhau như hai người bạn.
Nhớ lại lần theo dì Út xuống suối vô tình gặp anh đang ngồi thẫn thờ trên tảng đá, mắt nhìn vào giòng nước. Chiếc lá khô xoay tròn khi bị nước cuốn vào hốc đá. Anh lúc đó như một chàng nghệ sĩ, mái tóc bồng bềnh trong gió. Có đám chuồn chuồn bay cao, bay thấp thỉnh thoảng lại sà nhanh xuống mặt nước. Cô trốn dì Út đi ra sau bụi cây đến bên cạnh anh. Khuôn mặt anh lúc ấy giãn ra, tươi lên bất ngờ. Anh làm sao có thể ngờ được một buổi chiều đẹp như vậy, đang thẫn thờ nhìn đám chuồn chuồn chạm nước và trông thấy cô? Anh nhìn quanh rồi vội vàng nắm tay Hải Đường. Hoảng hốt, cô giật mạnh tay về khiến anh ngã chúi về phía trước.
May mà không chuyện gì xảy ra hôm đó. Cái may này là dì Út không hề biết chuyện hai người đã hôn nhau vội vã bên suối lần ấy.
Một nụ hôn như chuồn chuồn chạm nước khi môi anh lướt nhẹ lên má Hải Đường.
Nhà trai đến trên một chiếc xe Jeep màu vàng nhạt. Khi tiếng xe dừng trước nhà, Hồng, em gái Hải Đường lúc đó mới mười tuổi chạy vào báo cho cô biết để chuẩn bị. Nước mắt Hải Đường lại tuôn trào. Nỗi lo sợ khủng khiếp tra tấn cô, đầu óc như muốn vỡ tung ra. Giấc mơ đẹp về anh đang còn trong cô đột ngột bị cắt ngang bởi tiếng gọi của em gái. Tâm hồn cô đang yên bình với anh bên bờ suối bỗng như bão tố nổi lên khi nghe âm thanh của chiếc xe đang dừng lại trước nhà mình, bên gốc cây trứng cá. Hải Đường hoảng loạn, như đang bị dập vùi dưới trời giông bão.
Mẹ vào phòng khuyên Hải Đường bình tĩnh, vui vẻ lên để đi ra chào hỏi nhà trai. Cô nắm lấy tay Mẹ, lay mạnh:
– Mẹ đừng nhận lễ của họ… Con lạy Mẹ! Đừng bắt con…
Mẹ cô lúc đó không còn kiên nhẫn nữa. Mẹ cũng khóc nhưng ở một tâm trạng khác :
– Đến giờ này rồi mà mi còn như vậy hả? Muốn mẹ chết phải không?
Hải Đường vẫn khóc. Giọng Mẹ nhỏ lại vừa thuyết phục, vừa dọa dẫm:
– Bây giờ nhà trai đến rồi, mẹ biết phải làm sao đây.
Mẹ vật vã trên giường còn cô vật vã cả tâm hồn. Cái tâm hồn nhỏ bé run rẫy, sợ hãi vì lời Mẹ nói.
Ngoài kia, Ba Hải Đường đang tiếp đón nhà trai nên không biết sự việc xảy ra. Khi cô không còn khóc được nữa, Mẹ bước ra ngoài chào hỏi nhà trai, nhận lễ của họ rồi nhờ Dì út mang chiếc áo dài màu đỏ cùng chiếc quần trắng mà nhà trai đem đến vào phòng, mặc cho cô.
Hải Đường ngồi đó như vô hồn, Dì bảo làm gì cô làm theo mà không ý thức được rằng mình đang mặc chiếc áo bó chặt đời mình. Dì chải tóc lại và rồi cả hai cùng bước chậm chạp ra khỏi phòng.
Ông Giao mặc bộ complet màu xám chỉnh tề, mặt hớn hở, không còn tác phong quân sự như trước nữa. Ba Hải Đường giới thiệu cô với nhà trai, giọng chùng xuống:
– Tôi xin nhận những lễ vật đính hôn này…
Hải Đường nhìn thấy đôi mắt Ba như sâu hơn vì chất chứa nỗi buồn. Một con người hiền hậu nhưng yếu đuối.
Ông Giao mở nắp hộp, cầm chiếc nhẫn đính nhiều hạt kim cương đeo vào tay cô. Hải Đường cúi mặt không nói lời nào. Chiếc nhẫn từ từ đẩy sâu vào đốt thứ ba của ngón áp út. Ông Giao vẫn cầm tay cô, xoay chiếc nhẫn lại cho ngay ngắn. Nó như nhát dao oan nghiệt đâm sâu vào trái tim Hải Đường, xoáy nhiều lần làm cô cảm thấy ngạt thở. Khi ông Giao lơi tay, Hải Đường rút bàn tay về thật vội. Khuôn mặt lộ rõ vẻ sợ hãi và bất cần. Hành động ấy không che giấu được những cặp mắt đang chăm chú nhìn cô. Mặc kệ.
Hải Đường không còn nghe mọi người nói với nhau điều gì nữa.
Chẳng còn nhìn thấy ai đứng trước mặt mình.
Căn phòng khách trống rỗng. Một mình cô đang đối diện với anh.
Khoảnh khắc ấy Hải Đường trông thấy anh đang đứng ngay góc phòng nhìn mình, khuôn mặt buồn bã cúi xuống, lưng tựa vào tường, hai tay khoanh trước ngực. Anh thì thầm trách móc: “Tại sao em làm vậy?”.
Hải Đường chạy đến ôm chầm lấy anh. Cả hai cùng bay lên. Bay lên cao mãi!
Nhìn nhau hạnh phúc với những giọt nước mắt.
Mẹ nhận ra điều không ổn nên đã xin phép nhà trai cho Hải Đường vào nghỉ. Cô thoát cảnh bị tra tấn, chân bước đi nhưng vẫn ngoái đầu lại nhìn vào góc nhà. Nơi anh vừa đứng đó nhìn cô mang chiếc nhẫn đính hôn.
Cứ như anh vẫn còn đứng đó, lưng tựa vào tường cúi đầu buồn bã, hai tay khoanh trước ngực. Anh im lặng với những giọt nước mắt.
Hai gia đình ngồi lại ăn uống, không ồn ào như những lễ hỏi cưới bình thường. Mọi người nói chuyện với nhau trong không khí không được vui cho lắm. Hải Đường nghĩ vậy bởi vì lúc đó cô đã vào trong phòng nằm khóc rưng rức. Không hiểu vì sao ông Giao và cả gia đình ông ta lại có thể chịu đựng được một lễ hỏi như vậy, khi mà người được hỏi làm vợ đã tỏ thái độ lạnh lùng như Hải Đường lúc nãy. Khi mà người con dâu tương lai của họ chỉ là một pho tượng không hồn?
Có một điều như một điềm báo trước cho cuộc hôn nhân không thành sau này. Cuộn phim chụp lễ đính hôn hoàn toàn bị hỏng, khi rửa phim chỉ có một màu trắng, không ghi lại một hình ảnh nào. Sau này Hải Đường cảm thấy hối tiếc vì không ghi lại được một kỷ niệm trong đời mình, dù đó là kỷ niệm đớn đau, xô đẩy đời cô vào những cơn sóng dữ ngày sau.
Một phút trôi qua nhưng dài vô tận. Cái khoảnh khắc Hải Đường đã nhìn thấy anh tựa lưng vào tường, hai tay khoanh trước ngực và hỏi: “Tại sao em làm vậy?”
Hình ảnh không thực ấy cứ theo Hải Đường, ám ảnh cho đến ngày cô thực sự có một gia đình riêng mới phôi phai đi được.
Khoảnh khắc thật kinh khủng nhưng cô lại được thăng hoa trên cung bậc tình yêu tuyệt diệu. Đúng vào lúc rối loạn, mất thăng bằng nhưng Hải Đường vẫn hình dung được bay lên cùng anh. Dù biết rằng trái tim anh như đang ngừng thở..
Hải Đường không hề chấp nhận cuộc hôn nhân này. Mặc dù đã đeo chiếc nhẫn đính hôn, đã mặc chiếc áo dài màu đỏ mà gia đình ông Giao sắm làm lễ vât. Cô cảm thấy mình sao ngu ngốc, dại dột để bị trói buộc vào một cuộc hôn nhân vô nghĩa như vậy.
Trong tuyệt vọng cô như người mù. Không có ai dẫn đường cho cô đi, tự mình mò mẫm trong bóng tối, như không lối thoát. Nhưng bản năng trong con người vẫn còn. Dù đã chấp nhận thua cuộc một cách đắng cay như vậy, Hải Đường cũng muốn cho người chiến thắng là ông Giao biết rằng, ông ấy chỉ có thể chiếm được thân xác mình, còn tâm hồn nó vẫn cứ mãi là của riêng cô.
Một tháng sau ngày lễ hỏi, Hải Đường viết cho ông G. lá thư với lời lẽ cay đắng
“… Có lẽ anh lúc này cũng thường! À! mà mới hỏi vợ xong mừng quá chắc cũng lên được vài kg? Tôi cũng muốn mình mập hơn để bớt đi vẻ hốc hác sau những ngày bị mất ngủ.Tưởng điều này dễ mà lại khó vô cùng. Có lẽ vì lúc nào trong tôi cũng mang sẵn một nỗi buồn. Không ai hiểu được nỗi buồn tôi mang, vì ai cũng cho rằng tôi hạnh phúc, diễm phúc lắm rồi… Tôi chấp nhận tất cả (anh đừng lo), chấp nhận để thấy Ba Mẹ tôi, cả anh được vui, và làm cho người khác được vui là điều hạnh phúc nhất.
Bây giờ thì đã qua, đã xong một ngày anh mong đợi. Chiếc nhẫn đính hôn giờ là một gạch nối quan trọng cho hai đời người, là một ràng buộc. “Anh nghĩ rằng tôi vui? Không đâu anh! Đúng hơn là tôi thản nhiên, không buồn, không vui. Vì biết rằng đời tôi đã bị thứ định mệnh tím trói buộc, thế nên dẫu không cùng một nhịp đập yêu thương với anh, thì tôi vẫn cứ là của anh”.
Hải Đường đến trường mang theo nỗi buồn canh cánh bên lòng, không hồn nhiên, vô tư như ngày trước.
Năm nay chuẩn bị cho kỳ thi Tú Tài, phải tập trung vào chuyện học nên cô không tham gia văn nghệ nữa. Điều này khiến Hải Đường mất đi niềm vui nhưng bù lại việc học cũng chiếm khá nhiều thời gian rồi. Cô cố quên đi tất cả. Quên lễ hỏi, quên anh.
Ông Giao đang ở Sài Gòn, tập trung cho việc học cao học ở Quốc gia hành chánh nên Hải Đường cảm thấy dễ chịu hơn vì không giáp mặt với ông. Cô cũng nghĩ, bây giờ ông ấy đã toại nguyện với chiến thắng của mình. Không cần ở cạnh bên cô để canh giữ nữa.
Hải Đường mang tâm sự của mình chia sẻ với bạn bè nhưng vẫn giấu kín tình cảm dành cho anh.
Đến trường nhìn cánh cổng sắt và hành lang hay bất cứ nơi nào trước đây anh ghé đến, Hải Đường lại nhìn thấy anh ở đó. Anh vẫn luôn hiện hữu khắp nơi. Quán nước bên đường, trên hành lang, vệ cỏ bên đường, dưới hàng phượng đỏ. Nơi đâu cũng nhìn thấy nụ cười anh để lại. Những lúc như vậy nước mắt cô lại rơi.
Một cái Tết nữa lại đến. Hơn hai trăm ngày Hải Đường mất anh, không được nhìn thấy anh.
Không còn ai tặng cho cô thiệp đóa hồng nhung. Hải Đường nhớ anh da diết, tưởng rằng đã quên được anh, nhưng mỗi lần ra ngồi quầy hoặc lên xe đi học lại nhớ nụ cười của anh, đôi mắt nhìn nghiêng làm cô xao xuyến lòng. Không còn ai nhìn theo mỗi chiều đi học về trên đoạn đường từ nhà Thờ đến quán cà phê Hải Đường. Không còn anh đến ngồi dưới giàn hoa giấy nhìn cô học bài, trao vội vàng lá thư thương nhớ vu vơ. Cô thèm được nhận thư anh, thèm được nhìn nét chữ tròn vo, mềm mại của anh.
Hải Đường cố gắng học hành chăm chỉ, bù lại những kiến thức còn thiếu trong thời gian tập diễn văn nghệ, nên ít làm việc nhà và phụ trông quán. Hơn nữa thời gian này mẹ không muốn cô giao du với người khác. Hải Đường không suy nghĩ nhiều về cuộc hôn nhân sắp đến. Cô muốn quên hết. “Chỉ có nơi gia đình ta mới tìm được chốn nương thân để chống lại những tai ương của số mệnh”. Cô đã đọc được câu này ở đâu đó. Nhưng số mệnh của Hải Đường thì không có chốn nương thân. Thật cay đắng!
NGUYỄN THỊ NGỌC LAN
Khóc mà chi-Yêu đương mà làm gì! Chảnh mà chi -Ráng chịu đi!Người không xấu xí mà đời sao ma… quỉ..!?Hải Đường ơi..đời không tận hưởng?Trời không đãi ngộ..Ráng chịu đi..!Xấu xí người ta không để ý!?Ai biểu đẹp chi!?Chờ xem hậu vận đây……..
ThíchThích
”Người yêu mình không lấy -lấy người mình không yêu!”Giao -tình lý trí cho nhiều-nhận lại bao nhiêu?Câu hỏi còn chờ phía trước?Trái tim Tình yêu thật là khó hiểu!Bao mảnh tình lướt qua-tim yêu chẵng xiêu Xiêu ngã một bóng-Ảo ảnh Tình yêu!Hôn nhân ràng buộc-Chuyện gì sẽ xảy ra nào ai biết trước?Chuyện đời khó đoán nào ai biết được?Hiện tại Hải Đường tâm hồn trống rỗng!.Lấy điểm tựa gia đình là chốn nương thân…Cho yên chuyện!Còn lại tất cả”Chuyện gì đến cứ tự nhiên cho nó đến!”-Số phận nghiệt ngã quá chừng!
ThíchThích
Thật thương Hải Đường….em ở vị trí của cô ấy, chắc cũng vậy, chỉ biết khóc thôi, hay nổi loạn nhỉ..???
ThíchThích
Khóc mà chỉ. Chãnh ráng chịu
ThíchThích