Hôm nay, Thứ Sáu Đen, người ta lấn, người ta chen, người ta đi mua hàng hạ giá. Hôm nay, một ngày lạ, một ngày của một năm, nhiều người vui, nhiều người mừng: Mình Mua Được Đồ Hạ Giá!
Sau Lễ Tạ Ơn, có một ngày vui khó tả: người ta thật ngoan, xếp hàng như con rắn, mặc áo xanh, áo đỏ, áo trắng, tất cả áo đều hóa màu đen! Một ngày rất-là-quen của những ai còn sống, của ai còn hi vọng…mình vớ được niềm vui!
Tôi giống như mọi người: cười trong giờ chờ đợi. Chờ lâu rồi cũng tới cái lượt mình buớc vô, ngắm nghía từng món đồ…thấy mình không cần thiết! Nhưng…quên đi cái mệt vì mình có cái vui, mình thấy những nụ cười nở trên đời khốn khồ!
Tôi đi bên cạnh nó, nó là đứa nhà giàu, nó không ước không ao, (nó cóc cần mọi thứ) , người ta sao, mình vậy. Nó nói: “Mai Thứ Bảy, chắc Thứ Bảy màu Hồng?”. Tôi nhìn mắt nó trong, màu đen chìm đâu mất. Tôi nghĩ nó là Phật tham quan chốn ta bà. Tôi nghĩ nó là hoa – một nụ hoa sắp nở?
Nó mua món gì đó. Cái túi nhỏ đòng đưa. Tôi cũng có món mua, mua thứ gì cho có. Chúng tôi nhìn cho thỏa rồi cùng ra parking. Nó đi xe thật xinh, tôi thì xe không mới. Xe nó không nhả khói, xe tôi thì mù trời. Tôi nhìn thấy nó cười chào tôi không bịn rịn. Ngày Thứ Sáu lấp lánh những nụ cười đó, đây…
Rồi, cũng hết một ngày. Rồi, thêm bài thơ nữa. Sắp ngày sinh của Chúa…tuyết trắng những ngày Đông. Không biết ai có lòng nghĩ gì Ngày Thứ Sáu?
TRẦN VẤN LỆ

Thứ Sáu đen mười ba?Ngày Tây xui may Ta?”Đồ xịn”được hạ giá..Xếp hàng mua quá đã!Người đông mua ra vô…Cũng tới lượt mình chờ…”Ngắm nghía từng món đồ…Mua thứ gì cho có…”Và Tôi đã thấy nó!Nhỏ nhà giàu cỡ bự!Xe to như hủ lô!Nó cười đẹp như mơ…Nụ cười như hoa nở..Thật đẹp thật bất ngờ..Đẹp tựa một bài thơ…Tôi đang viết dang dở!
ThíchThích
Cảm ơn nhà thơ thầy giáoTrần Vấn Lệ đã đưa NÓ về đúng vị trí : Học Trò
ThíchThích