Tôi đang tơ lơ mơ quyển truyện cổ tích Việt Nam, thì “ bộp “. Tá hỏa tam tinh, tưởng ông Thiên Lôi “ bụp “ mình, tôi hoảng hốt lăn đùng dưới gốc cây mận nằm im thinh thít. Một hồi lâu, tôi hoàn hồn đứng dậy, phủi đất bám đầy quần áo rồi ngó tới, ngó lui, ngó xuôi, ngó ngược truy tìm thủ phạm.
Ờ ! Trời đâu chuyển mưa mà có ông Thiên Lôi chứ ? A ! Tôi phát giác một chiếc guốc nhỏ nhắn màu tím thật xinh nằm chỏng gọng ngay chỗ tôi ngồi. Chà… chà, chiếc guốc này trăm phần trăm là của con gái. Ai nhỉ ?
Tôi nhìn dáo dác, tuyệt nhiên không một bóng người, chung quanh chỉ có đám Cúc Tần cao lêu nghêu hơn đầu gối của tôi, đong đưa trước gió. Chợt nhớ chuyện cổ tích cô Tấm mà má thường kể mỗi đêm trăng lấp lánh soi sáng hiên nhà. Chẳng lẽ… con quạ tinh quái nào đã “ chôm “ chiếc guốc của cô Tấm thời hiện đại làm rớt xuống vườn nhà tôi ư ?
Tôi mân mê chiếc guốc, thầm mơ ước điều kỳ diệu trong cổ tích sẽ trở thành hiện thực. Chủ nhân của chiếc guốc sẽ xuất hiện. Chừng ấy thì…hì…hì…, tôi sẽ làm sao nhỉ ? “ Sột soạt “, một cái đầu đen thủi đen thui nhô ra từ vòm lá xanh um giáp ranh hàng rào nhà tôi. Giật nẩy người, tôi há hốc mồm mà không nói nên lời trước cặp mắt tròn vo chăm chăm nhìn chiếc guốc trong tay tôi.
Con nhỏ kẹp tóc run giọng :
-Bạn cho tui xin lỗi…
Nhỏ phân trần… vì thích chùm mận oằn nhánh chìa qua khoảng sân nhà nhỏ, nhưng cao quá hái không tới, nhỏ bèn lấy chiếc guốc của mình ném lên, chẳng may… Tôi nhoẻn miệng cười. Thế là tôi và nhỏ quen nhau.
Hà. Ừ ! Cái tên con nhỏ thật đẹp. Ba nhỏ là một sĩ quan cao cấp trong quân đội, mẹ nhỏ là Trường phòng tài chánh công ty. Còn ba tôi, một ông thợ quèn, kiếm sống đắp đổi qua ngày, má tôi phải vất vả buôn bán mới nuôi tôi ăn học như bạn bè trang lứa. Vậy mà tôi và nhỏ rất thân nhau. Ở nhà một mình, nhỏ hay thơ thẩn ngoài vườn, không bao giờ ra khỏi cổng, nên bọn trong xóm gọi nhỏ là “ tiểu thư “. Sau này, nhỏ cho biết, hồi chưa quen tôi, nhỏ buồn lắm. Vì thế, trừ lúc cắp sách đến trường, lúc học bài, nhỏ thường rủ tôi bày đồ hàng ra bán. Chời ơi chời ! Tui là con trai mà chơi bán đồ hàng . Thiệt tình !
Nhưng chiều lòng nhỏ tôi cũng cắn răng mím lợi mà chơi. Nhỏ bê nguyên thùng nào : soong, chảo, dĩa, chén lẫn búp bê bằng nhựa, bảo tôi xé giấy làm tiền. Còn nhỏ thì hái lá mận, lá Cúc Tần nấu nấu, nướng nướng bán cho tôi. Kỳ cục thiệt nhen. Con trai mua bán đồ hàng với con gái chẳng giống ai cả. Nhưng biết sao hơn, khi nhỏ luôn luôn chưa hề trái ý tôi, ngược lại tôi cũng phải chiều ý nhỏ chút híu chứ ? Dần dần, tôi cũng thực sự say mê với trò chơi ấy. Hi hi nhất là trò chơi cất nhà chòi làm đám cưới, nhỏ thì làm cô dâu , còn tôi dĩ nhiên là chú rể rồi.
Cho đến một hôm…nhỏ tặng tôi cây viết ba ngòi hiệu Burberrys màu nâu, viền vàng tuyệt đẹp mà nhỏ bảo ba nhỏ mua lúc đi công tác bên Nhật về tặng nhỏ trong ngày sinh nhật. Nhỏ buồn buồn nói :
-Ba tui thuyên chuyển về đơn vị mới ở Sài Gòn, cây viết này tui rất thích nên dành tặng bạn làm kỷ niệm.
Tôi hỏi nhỏ :
-Hà thích, đem cho Nghị chi vậy ?
Nhỏ mỉm cười.
-Cái gì của em cũng là của anh mà…
Chời ! Tôi có nghe lầm hong đây ? Nói xong, nhỏ chạy vụt vào nhà, bỏ mình tôi đứng tần ngần trông theo…
… Hôm nhà nhỏ dọn, ngồi trên xe Jeep lùn , nhỏ vẩy tay chào tôi, đôi mắt đỏ hoe. Tôi thảng thốt gọi:
-Hà ơi đừng đi.
Nhỏ lắc đầu, đó là lần đầu tiên nhỏ đã không chiều ý tôi. Đứng bên hàng cúc tần, nhìn chiếc xe mang bóng dáng nhỏ mất hút sau dãy phố. Tôi chảy nước mắt.
Bao năm trời trôi qua. Cuộc chiến tranh chấm dứt . Cả gia đình Hà sau năm 1975 đã định cư ở nước ngoài . Bây giờ, tôi vẫn nhớ Hà và mơ ước có một ngày Hà sẽ trở lại nơi này , nơi có khoảng trời êm ả bình yên của tuổi mới lớn giữa tôi và em . Nhưng dòng đời cứ trôi đi,,, trôi đi… trôi đi mãi . Còn tôi, tôi vẫn tin một ngày em sẽ trở về, dù điều kỳ diệu của chuyện cổ tích suốt đời vẫn còn nằm im trong trang sách.
LINH PHƯƠNG

Cha Newton bị trái táo rơi trúng đầu …thành nhà bác học, anh LP bị trúng guốc…thốt nhiên hóa thành thi sĩ! He he…thân ái anh.
ThíchThích
Sẽ có một ngày nào đó “cặp mắt tròn vo” của Hà sẽ đến nhìn Nghị bởi Nhỏ đã nói “Cái gì của em cũng là của anh mà…” anh Linh Phương! Hãy tin chuyện cổ tích có hậu.
ThíchThích
Vui thiệt là vui bật cười khì…Một mình ngồi đọc truyện dưới gốc cây Mận ấy!Bỗng”Bộp”Chiếc guốc ai phang suýt lổ đầu!?Ai mà chơi ác ,chơi xấu qzuậy?Té ra con nhỏ”đui then” thật dị! Ôm bụng ngặt ngoẻo cười một mình .Cũng thấy kỳ!Trời ơi câu chuyện ngày xưa ai để ý Ni..Cũng cành Mận de ngoài tường rào ấy…Anh Chàng hồi xưa đâu dễ thương nhường ấy!Hắn ham ăn thí mồ..Mận chín bao nhiêu trái là hái ăn ráo trọi ..Chừa đâu cho con nhỏ đen thui đó có dịp chọi..Hii..Vui..May quá chưa u đầu chảy máu..Đỡ khổ khỏi mang sẹo…!?
ThíchThích