Em lại thay rồi màu áo! Màu gì, em vẫn là em, vẫn màu mà anh thấy quen, chưa hề có màu nào lạ…Vì em, em là tất cả. tình anh dồn cho một người! Vì anh chỉ gọi Em Ơi, chỉ có một lời tha thiết
Anh biết là em đã biết. tình anh như thế, suốt đời…giống như là mây, mây trôi, cuối cùng đậu trên đầu núi, biển nào cũng từ con suối, cuối cùng là mưa xuống rừng (có thể mây từ biển Đông. bay tìm con còng đi lạc, bay tìm nắng reo tiếng hát. à ơi em-của-lòng-anh!).
Hôm nay em mặc áo xanh, màu của vầng trăng đầu tháng. Ngày mai em mặc áo trắng, thơm lừng mùi dạ lý hương…Có thể áo em gió vờn. khi tóc em cầm lược chải. Có thể áo em nhìn lại: một màu muôn thuở thời gian. Nghĩa là có tím có vàng, có khi nhạt nhòa sương khói…
Một mai mình về thăm Ngoại, em mặc áo bà ba nhen. Thường áo bà ba màu đen. để hồng em thêm đôi má. Ngoại, dù không còn thấy nữa…thì em mãi mãi Quê Hương. Em mặc áo gì cũng thương, thương như là Ba thương Mạ, chiều chiều Ba nhìn sắc lá, Ba hôn Mạ kìa em ơi…
Anh nói gì em cũng cười, đẹp sao là môi em mọng. Cả biển trăng tình gợn sóng, cả biển trăng tình của ta! Em ơi có một nụ hoa. đang vì em mà hoa nở, có con bướm vàng quanh đó, áo em xanh biếc trời xanh! Ôi em yêu quý của anh, em mặc màu gì cũng đẹp, anh từ chàng trai khép nép bỗng dưng hóa một đại bàng!
Trần Vấn Lệ

Vẫn em xanh áo thay!Dù có đổi sắc nào…Vẫn em trong veo mắt.Của suối tuôn tiếng hát.Của mây trời bát ngátĐậu trên Núi ngàn xanhBay ngang Biển nhẹ nhàng..Cũng từ nước trong xanh.Từ áo em thiên thanh.Hay áo tím để dành.Vẫn em đẹp tuyệt trần!Vẫn em ơi ngàn năm.Của hương Dạ Lý thầm Của đêm say gió trăng.Vàng lung linh ánh sáng Màu sương khói thời gian..Áo em vẫn dịu dàng.Dù đen huyền em vận..Đẹp cả tình Biển Trăng.Sóng tình yêu lênh láng..Nghe hoa bướm vờn quanh..Anh bỗng hóa đại bàng…!!!
ThíchThích