-Mong Manh Tơ Trời

huongthuy

Thụy nghểnh đầu nhìn Thông đang bước những bước dài trên cát về phía nàng. Anh mặc chiếc quần Jean xanh,quàng ngang vai chiếc khăn tắm, cặp mắt hấp háy vì ánh nắng .
Bãi biển buổi trưa vắng ngắt.Thiên hạ đã đổ về bên kia rừng dương.Thụy nhắm mắt nằm im cho đến khi một bàn tay đặt trên vai nàng: “Em ,đi ăn trưa chứ!”
Nàng quay người nắm lấy tay Thông . Bàn tay rắn và nhớp nháp mồ hôi. Dù sao nó cũng đã đem lại sự an ổn cho nàng bấy lâu .
Và hai người ngồi đối diện nhau trong một quán vắng.
Thụy nhìn người đàn ông 34 tuổi trước mặt mình. Đôi khi nàng tự hỏi tại sao mình lạị yêu anh ấy mãnh liệt đến thế. Một người mà mình đã bỏ cả lời khuyên của ba, tiếng khóc của mẹ, bỏ cả công việc ở Sài gòn để bay ra đây, vùng địa đầu giới tuyến gian khổ nhưng có một bãi biển tuyệt vời và một cái tên vô cùng dễ thương : Mỹ Thủy.
Một tuần qua, nàng đã quen thuộc với cuộc sống của anh. Căn hầm ngầm chất đầy bao cát trong căn cứ Camp Evans. Buổi sáng,tiếng de’part của những khẩu pháo 175 ly “ Vua chiến trường”, những chiếc GMC gầm rú, tiếng tạch tè của chiếc máy truyền tin PRC 25 và những giấc ngủ ngắn vội vã…
Sau những cuộc làm tình cuồng nhiệt, hai người đều có những phút yên lặng ngột ngạt.Thụy nghĩ đến vợ anh và những đứa con: Thúy Lam,Trúc Lam và đôi khi nàng muốn khuyến khích anh làm liều để có thêm một Thụy Lam nữa.
Tránh né ánh mắt van vỉ của Thụy ,Thông thường chồm qua người nàng uống nốt tách cà phê đã nguội và châm điếu Salem. Mùi thuốc thơm tỏa ra nồng nàn.
Hai người quen nhau thật tình cờ trên chuyến bay từ Huế lên Đà lạt, khi Thụy đi nghỉ hè và Thông về thăm trường Mẹ. Dáng dấp mạnh mẽ, đầy nam tính của anh đã cuốn hút Thụy khi xách giúp nàng chiếc valise đi băng băng trên phi trường Liên Khương. Và anh đã tự nguyện làm hướng dẫn viên cho nàng trong kỳ nghỉ phép ít ỏi của mình.
Hai người đã có một ngày lang thang bên hồ Than Thở. Thông chỉ cho Thụy cái cỗng màu trắng, hai cánh như xòe ra với dòng chữ “ Tự thắng để chỉ huy” bên dưới.Thông đưa Thụy đến nơi anh đã thực tập vượt sông và xém chết đuối ; chỉ cho Thụy thấy đỉnh Lâm Viên mù sương năm nào đại đội anh đánh dấu chinh phục bằng trái pháo khói màu tím trên bầu trời Đà Lạt.
Cũng là lần đầu tiên Thụy hít thở được mùi trinh nguyên của phố đêm cao nguyên. Sương xuống giăng mắc núi đồi. Từ rạp Ngọc Lan đi ra,Thụy còn ngơ ngẩn với mối tình của hai diễn viên tài hoa Alain Delon và Romy Schneider trong phim Christine thì Thông đã kéo nàng xuyên qua con đường nhỏ đến với những gánh hàng rong trước mặt khách sạn Thủy Tiên. Những lát lạp xưởng mỏng, màu hồng đặt trên đĩa xôi nhỏ nóng bỏng. Một ly sữa đậu nành bốc khói. Không thú vị nào hơn.
Cũng có khi chỉ là hai ổ mì baguette Vĩnh Chấn,hai người đi xuống mé hồ Xuân Hương để qua vườn hoa Bích Câu ngắm những cây Mimosa lá phơn phớt bạc với chùm hoa vàng nhỏ li ti…Và Thụy đã ngã vào tay anh như một Coup de foudre , mặc kệ anh chàng hôn phu có gương mặt bụ sữa, cặp kính trắng 7 diop mà gia đình đã chọn lựa cho nàng .
Thông nhìn Thụy đầy thương xót. Lẽ ra với sắc đẹp ấy,tuổi trẻ ấy nàng có thể có một tình yêu xuôi chèo mát mái , một cuộc sống an nhàn nơi thành phố. Nhưng không, nàng yêu mình, một người línhtrong tiểu đoàn có biệt danh “Trâu điên”, có vợ hai con với một tương lai bấp bênh không biết sống chết ra sao trong cuộc chiến này.
Tuần sau vợ anh sẽ ra đây. Một người vợ vì nghĩa hơn vì tình. Anh không thể quên ánh mắt đau đáu của cha trên giường bệnh : “Con lấy vợ cha mới yên lòng nhắm mắt”. Và người trưởng nam trong một gia đình danh gia vọng tộc miền Bắc di cư đành phải cúi đầu chấp nhận dù trong tiểu đoàn anh nổi tiếng là “Robert Húc”.
Câu chuyện giữa đêm khuya của hai vợ chồng cũng chỉ xoay quanh chuyện chọn trường cho đứa con thứ nhất, mua thêm chiếc xe cho đứa thứ hai tập đi. Nhưng anh cũng không thể vì tình mà bỏ nghĩa. Và anh cứ loanh quanh với những rối rắm của mình.
Với Thụy,Thông không hề giấu chuyện mình đã có gia đình. Anh tìm thấy nơi Thụy sự đồng điệu của tâm hồn. Thụy như đọc được những suy nghĩ của anh. Thậm chí có khi hai người cùng bật ra một từ, một cảm xúc giống nhau. Thông coi Thụy như một người tri âm tri kỷ. Anh đã kể cho Thụy nghe mối tình đầu của mình năm lớp đệ tam trường Chu Văn An; chuyện anh thất tình đi lang thang ở Thảo cầm viên một đêm khuya khoắt; chuyện anh phải chạy quanh thao trường 10 vòng vừa chạy vừa la “ Đời có gì vui đâu mà cười !”.Thậm chí cũng không ngần ngại chuyện anh trở thành đàn ông trong căn nhà số 130 trên một con dốc Đà lạt vào chiều thứ bảy cuối năm.
Thụy nhỗ một cọng tóc bạc trên đầu Thông. Chỉ mới ba tháng thôi mà anh già đi nhiều quá. Khuôn mặt chữ điền đã xuất hiện nếp nhăn, mái tóc có nhiều sợi sắp đổi màu. Anh đã quá vất vả vì những cuộc họp lúc nửa đêm,những cuộc hành quân đột xuất…Mình không thể làm anh khổ thêm.
Thụy nhớ lại ánh mắt thất vọng của cha Le Fas, cái ngoẹo đầu và hai cánh tay dang rộng “Giê Su ma.Lạy Chúa tôi” khi nàng tự thú : “Thưa cha. Con đã phạm điều răn thứ sáu”. Nàng đã có hàng giờ quỳ gối ở ngôi giáo đường nhỏ trong khu nội trú Jeanne D’Arc. Thậm chí , đã có lúc nàng muốn bỏ đi thật xa để quên,để khỏi áy náy mình là người có lỗi.
Nhưng chỉ cần một lời nhắn thông qua người lính về phép, một mẫu giấy nhỏ “ Anh vừa về hậu cứ” là nàng đã bươn bã vượt hằng trăm cây số để đến với anh, để gục đầu vào vai anh hít thở mùi mồ hôi quen thuộc, một “chất gây nghiện của lính” như anh thường đùa.
Ngày mai nàng trở về thành phố và sáng sáng lại chăm chú theo dõi bản tin chiến sự hàng ngày; chiều chiều từ khung cửa sổ đếm có bao nhiêu chuyến máy bay tải thương đỗ xuống Tổng y viện Duy Tân để lo lắng ,để nhớ thương. Và sẽ bịt hai tai để khỏi phải nghe những lời oán thán của mẹ. Thành phố nhỏ nên lòng người cũng hẹp hòi.Tình yêu không công khai chỉ làm những đợt sóng ngầm thêm thập phần nguy hiểm.
Ngày mai nàng trở về thành phố để một người đàn bà khác,một người vợ danh chính ngôn thuận sẽ ra đây bên anh. Có thể nàng sẽ để sót một cái gì đấy. Những sợi tóc dài, một chiếc mouchoir hay thậm chí một cái quần lót…
Ngày mai nàng trở về thành phố để ngậm ngùi cho cuộc tình mong manh như tơ trời của mình…
Thông nhìnThụy và nói bằng một giọng đắng chát: “ Anh muốn em ở lại đến tuần sau.”
Thụy òa khóc, lắc đầu và lắc đầu…

HƯƠNG THỦY

3 thoughts on “-Mong Manh Tơ Trời

  1. Hình đại diện của Quỳnh Đỏ Quỳnh Đỏ nói:

    Tình đẹp bao giờ cũng mong manh..!
    Chúc Chị luôn vui..!

    Thích

  2. Hình đại diện của aitrinhngoctran aitrinhngoctran nói:

    ”Tình yêu mong manh như tơ trời!”Dễ tan dễ tựu khó quên nổi!Tình yêu khó hiểu không thể nói!Khi yêu đắng cay cũng ngậm ngùi..!Biết nói gì đây tình yêu ơi!Tình yêu không giải nghĩa bằng lời!Chỉ biết yêu là yêu thế thôi!Nên đời người khổ khổ mãi thôi!?

    Thích

Comment