TRẮNG TAY

nguyentri

Thanh cúi xuống , xốc con trai lên tay rồi đi thẳng vào phòng riêng. Cả nhà nhìn theo, mắt ai cũng lộ giận dữ. Hậm hực nhất là cô em chồng:
Đố mất dạy…
Quay qua anh trai cô nói tiếp:
Tưởng vợ ông làm sao, chứ thứ nầy ông bỏ đi là vừa.
Trong phòng bước ra. Thanh, tay nách con, tay kia một xách tay. Dũng gằn giọng:
Cô đi đâu thì đi nhưng không được ẳm con tôi theo.
Con anh à? – Thanh cũng gằn giọng – Có cái gì để chứng minh nó là con anh không? Không đăng ký kết hôn tôi không là vợ, không khai sanh nó là con anh sao?
Tao bạt tai vô mặt mày bây giờ. Đừng có bướng.
Dũng giật cu con ra khỏi tay mẹ, tất nhiên là nhóc ré lên. Thằng cu mới tám tháng tuổi với tay theo, ngằn ngặt khi mẹ cầm xách tay đi thẳng ra cửa. Cô em chồng vói theo:
Giỏi thì bà đừng có về cái nhà này nữa nghe.
Thanh quay lại quắc mắt:
Tao mà quay lại cho sét đánh tao đi.
Mẹ chồng thở dài
Và cha chồng lắc đầu.
Ở cổng, Thanh quay lại nhìn ngôi biệt thự. Cái xa hoa tráng lệ nầy chắc chắn không bao giờ là của cô như đã từng nghĩ và đã trăm kế để lọt vào. Thở dài, Thanh cúi bước dưới điện đường đến bến xe ôm. Xe dừng trước nhà và mẹ cô mở cửa.
Không trả lời một câu hỏi nào của mẹ. Cô nằm sấp, úp mặt trên gối. Lạ là nước mắt không rơi. Đôi khi uất lòng người cũng trơ như đá tảng.
Nhưng cô bật dậy vì mẹ gọi giật ngược ngoài phòng khách. Thanh nhếch mép khi thấy chồng và mẹ chồng. Nửa đêm mà họ đến là biết không vừa. Vừa sao được khi thằng cu con tám tháng tuổi khóc ngằn ngặt đòi mẹ. Nó bú mẹ, và từ thuở ra đời nó chả theo ai. Cô ẳm con, quay trở lại không nhìn bất kì ai.
Bướng bỉnh đến vậy là cùng. Có chuyện chi ta ngồi lại bàn tính, chuyện vợ chồng đâu phải trò chơi và còn có người lớn để phán xử, đúng không? Và giận hờn nhau để ảnh hưởng đến con trẻ là có tội. Thanh đâu có dốt mà không hiểu điều ấy, nhưng cô biết gia đình chồng và cả chồng không thể chăm được con cô. Càng thương cháu bấy nhiêu thì càng không chịu nỗi khi nó khóc. Họ đã phải lụy vì thằng nhóc là đích tôn. Mà có chi lớn đến nỗi phải đến bước đêm hôm về nhà vậy? Bộ gia đình chồng khắc nghiệt lắm à? Đã nói rồi, đừng có thấy giầu có mà ham, đừng có tưởng cứ đẹp là một bước nhập lên trời. Mẫu thời trang hay nghệ sĩ thời danh cũng phải lao động cật lực mới có để mà hưởng phú quý, chả có cái gì từ trên trời rơi cho cả.
Và muốn có hạnh phúc thì hôn nhân phải bắt đầu từ tình yêu. Có yêu thì khó nào ta cũng san mà bước tới. Nói vậy bộ Thanh không yêu Dũng chắc? Không yêu sao lớn bụng trước? Và đám cưới của họ cũng ngô khoai nếp tẻ đâu ra đó chứ không đùa. Gia đình chồng cô cưới vợ cho trưởng nam oách nhất thị xã. Dũng đã phải kì công mới được lòng người đẹp, phải vượt qua trên một chục nam nhân tài tuấn, Dũng mà không vận đến xế hộp của cha thì nàng đã lên tay ga của trai đẹp mà vù mất dạng.
Và như bao kẻ khác trên đời, ai chả bị cái vật chất và lời nịnh hót đánh cho sụm gối. Bọn trai lơ khi đã thích, chúng chiều chuộng đến đá còn chảy nước nói chi Thanh. Và Dũng, đã con nhà giàu lại còn trưởng nam, người mà, đẹp như và hơn Thanh cả chục nường muốn nâng khăn sửa túi. Một bước lên bà ai chả ham. May mà Dũng say Thanh, cô mà không nhanh, hoặc cao giá ra cái vẻ thì mất như chơi. Vậy nên cô bầu trước cho ăn chắc. Yêu hả? Thì khi gạo đã thành cơm ta có câu lia thia quen chậu, lúc đó yêu cũng không muộn.
Nhưng Thương, chị Thanh cảnh giác:
Mày thực dụng kiểu đó coi chừng chết. Vật chất không qua tình yêu đâu.
Khì khì khì… bà lo cho thân bà đi há.
Nhưng khi đã nên vợ chồng. Thật phủ phàng, sau ngày hồi dâu Thanh đã bị mẹ chồng lột sạch bách ba cái gọi là vàng từ kiềng cho đến lắc. Họ để lại cho cô chiếc nhẫn cưới bé tẹo và đôi hoa tai nhỏ xíu. Bà mẹ chồng bảo cất giúp bởi thằng con là đại phá gia. Thanh như một bước bị hụt chân té cái oạch. Và vỡ ra nhiều điều sau một tuần tại vị trong căn biệt thự nóc Thái nầy.
Dũng không hề là một cậu ấm đúng nghĩa. Cũng ấm, nhưng loại ấm đất, không sứ tráng men như Thanh lầm tưởng. Thoạt tiên anh cũng được gia đình cho như các thành viên khác. Đất đai bán xong, may mà từ khi khu công nghiệp vào hoạt động, cái vùng ven đang khỉ ho cò gáy bổng nhộn nhịp thị tứ. Cái gia đình chuyên bán mặt cho đất, bán lưng cho trời phủi một cái hóa danh gia ngay tức khắc. Dũng và em gái cùng hai em trai ai cũng tay ga đời mới vi vu. Ăn chơi kiểu cậu, may mà chưa bị tệ nạn giết chết nhưng Dũng cũng kịp từ tay ga xuống xe số, từ số xịn xuống số tàu… Nếu không mê đắm nhan sắc của Thanh dám cậu ấm đất xuống cái cấp đi chân không.
Đi cưa cẩm Thanh, Dũng mượn xe của em, nay E lắc, mai A ti là. Để cho bọn tay ga biết lễ độ Dũng na luôn xế hộp của cha đến nhà Thanh mời nường đi nhà hàng cấp thị xã ăn đặc sản biển. Thằng người khi mê đắm ai, chúng dụng mọi thủ đoạn để chinh phục cho bằng được. Vậy là Thanh gật đầu cái một và tốc hành làm đám cưới, ba cái đăng kí đăng kiết sau rồi tính.
Cái danh gia của gia đình Dũng chỉ là loại phèn dính kẻ chân, nhưng ra cái vẻ chảnh chẹ. Họ coi Thanh bèo bọt như lục bình trôi sông. Ra cái gì khi mà chửa trước? Họ không đủ mới để xem chuyện cơm trước kẻng là thường, không đủ cũ để rõ nét nho gia, nửa nạc nửa mở nên khó chịu lắm. Nhất là cô chiêu, loại chiêu lì, coi thường chị dâu ra mặt, chì chiết như là từng chửa đẻ rồi:
Có chửa thì phải hoạt động, nằm ườn ra đó rồi ba bữa chửi chồng.
Thanh bỉu môi, cũng chả nói với gã chồng vô tích sự. Mà Dũng đúng thật tệ. Còn quá trẻ để hiểu tâm tình vợ. Nếu chuyện giường chiếu Dũng tốt một tí thì còn có thể làm cho người đàn bà của mình, vì cái thú này mà quên đi xâu chuỗi cô mơ đã hóa ra bọt nước, đằng nầy chồng chỉ biết mình mà không biết chi đến vợ. Xong việc, hắn lăn ra ngáy pho pho. Không hay người đàn bà bên cạnh đang quạnh vắng. Đã vậy còn nghe em gái và mẹ mới chết cha:
Thì em chiều má một tí. Làm gì mà cứ để bả mè nheo anh hoài.
Thanh lạnh lẽo:
Tôi làm gì mà má và em anh đố kỵ?
Im đi, đừng có bướng.
Thanh quay mặt vô vách và xô tay chồng ra khỏi vai mình khi anh ta lại muốn cái vụ kia.
Cứ mỗi ngày một ít. Nó tích lại trong tâm Thanh và bật ra dữ dội:
Tôi chả có cái gì trong nhà nầy, một tí danh phận cũng không. Tôi bị anh lừa. Anh dẹp đi, muốn thì ra mấy quán ôm. Tôi chán anh rồi.
Thằng ruộng lên đời học hành không đầy cái lá mít, quen ngôn ngữ bụi liền văng và đòi bạt:
Vậy ra mày lấy tao chỉ vì tiền?
Cái nầy Dũng nói đúng. Thanh yên lặng hối tiếc. Biết bao trai đẹp bủa vây mà bây giờ cô nhục nhã như vầy? Đó là lí do vì sao cô không chịu đi đăng ký kết hôn để làm khai sanh cho con. Gia đình chồng cô cũng không thiết. Họ tin có cho vàng Thanh cũng không dám bỏ chồng. Khi giằng con lại Dũng không nghĩ Thanh bỏ về nhà mẹ. Bà má chồng không chịu được tiếng khóc của cháu nội đã phải đến tận nhà cho nó ôm mẹ. Bà cũng tin đứa con dâu mê trai ấy, chửa trước là mê quá chứ gì nữa? Bà tin con lâu nó mới bỏ chồng, và nếu có bỏ đi nữa thì cũng chả sao, cháu chít thì lá rụng đương nhiên về cội.
Nhưng bao giờ thì lá rụng khi phơi phới thế kia? Chỉ ba ngày Dũng đã phải xuống nhà thăm con. Nhưng bà má vợ nói Thanh ở nhà trọ, đơn giản là bà không chứa con gái cứ giận chồng là bỏ về nhà mẹ. Thanh không nhờ được mẹ và chị thì có phòng trọ, còn về lại với Dũng thì cô tuyệt không. Xưa nay chồng phải lụy vợ con âu cũng thường tình, còn vợ khi thấy chồng xuống nước lại làm giá thì cũng thường luôn. Và bọn trẻ luôn bị cái nóng nảy, ích kỉ, hẹp hòi làm chuyện nhỏ hóa to:
Tôi đủ sức nuôi con tôi, không cần anh. Còn nếu anh muốn bắt thì cứ tự nhiên.
Dũng phải hết lời ỉ ôi năn nỉ, nhưng Thanh cứng như thép, bao nhiêu uất ức nào mẹ Dũng chì chiết, em chồng không nể nang…Càng kể Thanh càng nóng tiết lên, và khi nóng nảy người ta lỡ đôi chục lời cũng chả sao, nhưng có câu nầy làm Dũng tự ái:
Anh lấy tôi chỉ để làm tình, thậm chí việc đó anh cũng không biết làm. Không đăng ký kết hôn, cứ xem như tôi chưa biết anh.
Máu côn đồ bộc phát, Dũng phủ liền hai bạt tai. Với Thanh chuyện nầy không lạ, nhưng má cô nóng phừng phừng. Bà đi theo anh con rể để tìm cơ hội hàn gắn. Đứng ngoài nghe con gái kể tội chồng bà hiểu ra con mình bị thiệt, tự ái nhất là chuyện lấy lại vàng đã cho con bà. Thấy con rể vũ phu, mẹ vợ liền xuất hiện:
Mày đụng tới nó một lần nữa là không yên với tao à.
Vậy rồi bà ẳm cháu ngoại, biểu con gái thu xếp về nhà. Giận dữ Thanh nói:
Mày và má mày nuôi được tao để cho nuôi.
Vậy là chén nước bể luôn nói chi cái vụ tràn.
***
Thằng chồng đến khổ vì cái việc đi thăm con. Bắt về thì không đặng vì chả ai rảnh mà chăm con mọn. Con mày thì mày nuôi, ông bà cô chú chỉ có bổn phận thương, nhưng với điều kiện là không khóc à. Muốn ỉ ôi để vợ về lại là không xong. Ở riêng ư? Điều nầy Dũng không nghĩ đến. Nhà đâu mà riêng với tư? Thanh lạnh như đá tảng, cô không ngó tới cái gã gọi là chồng. Nhờ mẹ chăm sóc hộ con trai, Thanh đi làm, nhà nghèo đâu nuôi kẻ báo cô.
Và Dũng thất vọng khi đầu ấp tay gối của mình đến công ty có kẻ đưa đón. Cũng phải thôi, gái một con, trẻ trung và đầy hấp lực ai chả thích? Một tối kia Dũng mục kích vợ vào nhà nghỉ với gã ấy. Cô cũng tỉnh bơ bơ khi bắt gặp Dũng ngoài cổng, tự nhiên ôm eo ếch gã trai cứ như vợ chồng. Vậy nên Dũng đến và đặt vấn đề về đứa con chung. Thanh nói:
Anh lấy quyền gì nói tôi nghe? Anh đâu có nuôi mà đòi giữ.
Nhưng cô có chồng thì nó phải thuộc về tôi.
Đợi đến lúc đó rồi tính đi há? Còn bây giờ thì không có chuyện đó đâu. Anh về đi.
Tình mới của Thanh là một loại đàn ông đúng nghĩa. Gã nói với cô:
Anh yêu em. Con em là con anh, chuyện đó là tất yếu. Tin anh đi.
Thanh tin lắm chứ. Không tin sao đi nhà nghĩ với anh? Thêm nữa, anh độc lập trên mọi phương diện. Tuy không bằng Dũng, như những cái anh có là chắc nụi. Mua được đất ở phố công nghiệp và đang cất nhà. Làm vợ anh đương nhiên Thanh là chủ. Trong công ty lại là Phó giám đốc, lương ngoài chục triệu. Anh cất nhắc Thanh một ghế ở phòng kinh doanh. Tiền hai người góp lại chừng một năm lên bốn bánh đời mới là chắc. Người vậy, tương lai vậy, ai từ chối kẻ ấy đại ngu. Thanh thì ngoại trừ đẹp còn thông minh. Cô biết mình phải làm gì, cô yêu con. Yêu lắm. Nó ở với cô, điều ấy không chối được khi tình mới sẵn sàng yêu nó như con:
Không được đâu – Bà má nói – Mày lấy chồng thì nó phải ở với cha ruột. Cũng không có chuyện tao nuôi con giùm mày. Hiểu không?
Thanh ngẫm ra cũng đúng. Đồng ý là anh yêu của Thanh sẵn sàng cho trách nhiệm làm cha, nhưng câu chuyên tiếu lâm có cái kết: “ anh ơi con em với con anh nó đánh con mình” ám ảnh cô. Nhờ mẹ là không được. Lấy nhau rồi không lí cu con ngủ chung với với vơ chồng cô? Giao cho chồng thì…? Ái chà, chuyện nầy phải nghĩ cho thật kĩ à. Nghĩ riết cô ngộ ra nếu dồn Dũng vô bước cùng, điên lên. Anh ta thuê xã hội đen xử tội là chết thiệt luôn. Nhưng mà… đợi cưới đã rồi hãy tính. Còn bây giờ. Được, anh muốn đưa về thăm bà nội thì tự nhiên.
Còn Thanh? Cô vi vu cùng tình mới. Anh đưa cô đi nhà nghỉ.
Nhà chưa xây xong biết làm sao?
***
Ở cái phố công nghiệp nhỏ xíu xìu xiu nầy được vài cái hotel cấp thấp. Chúng chỉ hơn nhà nghỉ bình dân tí đỉnh ở cái khâu máy lạnh. Đôi nhân tình trẻ vẫn thường đến những hotel loại nầy để tâm sự. Cũng chăn êm nệm ấm, cũng có truyền hình, đầu đĩa phục vụ cho quý thượng đế thân yêu. Có cả hương hoa hồng nhân tạo thơm nồng nàn. Không khí ấy, ôm nhau mà nói chuyện tương lai thì trên cả tuyệt vời:
Có lẽ em giao cu Tính lại cho bà nội nó. Được không anh?
Quyền của em thôi… nhưng mà em không tin anh sao?
Em tin anh… nhưng mà…
Thì em cứ làm theo ý mình. Anh sợ em trả con lại cho cha nó rồi nhớ mà khóc thì tội nghiệp anh lắm nghe.
Thanh cũng có nghĩ đến điều ấy chứ. Con cô hai tuổi rồi… Tách nó ra khỏi cô quả là một điều ngoài tưởng tượng. Nhưng làm sao? Và nếu cô cứ khư khư giữ khi đã có chồng liệu Dũng có để yên cho cô hạnh phúc? Thật là rắc rối… May quá, cái rối rắm ấy được tình lang cô phủ ngập và xua tan bằng thân thể cường tráng của hắn.
Thanh thật hạnh phúc khi được thần tình yêu đưa lên đỉnh vu sơn và trên đỉnh cao ấy, Thanh nắm được cái cầu vồng với đủ sắc mầu của nó. Không phải một mà những vài lần như vậy trong đêm yêu đương.
Cực kì thỏa mãn Thanh chìm vào giấc ngủ.
Và tỉnh dậy khi đụng vào một cái lạnh bất thường khi trở mình.
Cái lạnh ấy toát ra từ thân thể của tình nhân cô. Trong cái ảo mờ của ngọn đèn ngủ, cô cảm nhận được một khủng khiếp.
Gã trai của cô đã chết.
***
Một mình bên lạnh lẽo của chết chóc, trong mờ ảo và khuya vắng, Thanh suýt hét lên vì kinh sợ. Niềm kinh sợ đến khủng khiếp tràn ngập tâm hồn cô, nó rùng rùng, rùng rùng lan từ đỉnh đầu xuống tận gót chân, từ trong trái tim, cái lạnh, như những con sóng chạy ra toàn thân, Thanh nghe rõ cả người mình rờn rợn ốc. Cô chết sửng đi cả mươi phút rồi dần nhận ra tình thế bất lợi của mình. Cực kì bất lợi.
Thanh bật điện. Dưới ánh sáng huỳnh quang, cô nhận ra mình chỉ độc xì và coọc. Vội vã mặc áo quần cũng vội vã suy tính. Phải trốn gấp, vỡ lỡ ra cô chết tám kiếp cũng không hết niềm xấu hổ. Thiên hạ sẽ thêu dệt nghìn lẽ một điều không hay về cô chỉ để vỗ bụng cười. Cô nhìn lại cái xác lạnh giá rồi chợt nhận ra lòng lạnh tanh, rõ cô không yêu, nếu yêu cô đâu có hãi sợ, đâu vội vã trốn gấp. Đúng không?
Thanh mở cửa phòng, rất bình tĩnh đi hết hành lang, xuống tam cấp và đụng mặt gác dan:
Về sớm thế cưng? – Gã nói.
May quá, Thanh nghĩ thầm, hắn xem cô như trăm cô gái bán hoa khác vẫn mượn nhà nghĩ làm nơi hành sự. Thanh lẫn nhanh ra đường và honda ôm đưa cô về nhà. Bà má nói:
Liệu đó mà giữ nghe, đàn ông không tin nổi đâu, chán chê nó bỏ cho mày coi.
Thanh yên lặng. Cô nghe lòng rổng không, pha một ít chán chường và hãi sợ. Nhưng dù sao cũng qua rồi, cô tự trấn an mình, chuyện sẽ qua, chắc chắn thế.
Nhưng đến sáng thì mọi chuyện chuyển biến theo chiều hướng xấu. Lúc Dũng ẳm cu con về với mẹ và bà ngoại thì xe của công an đến. Họ vào nhà và cả nhà không hiểu việc gì xẩy ra với Thanh khi cô được mời lên Huyện để làm rõ một vài vụ việc. Mặt Thanh tái như chàm đổ. Cô ôm thằng cu con, hôn nó thắm thiết rồi đi ra xe.
Chắc là chả sao, chắc chắn vậy. Thanh đâu có giết người mà sợ. Đúng không? Còn vì sao gã trai chết, ai mà biết. Thì Thanh có đến nhà nghỉ với anh ta, có đủ thứ như vợ và chồng, nửa đêm anh ta chết. Thanh sợ quá nên bỏ về vậy thôi, còn vì sao thì bên điều tra sẽ biết. Mà chắc cũng chả lâu la chi. Bọn trai trẻ lúc nào cũng thể hiện ta là đàn ông đích thực, chúng yêu cho đến tận, đến cùng, có thằng còn xài cả viara để tình nương mê đắm. Chả phải đã hơn một lần báo chí đưa tin có kẻ chết vì lạm dụng đấy sao? Còn chuyện chết vì thượng mã, hay phạm phòng thì nhan nhãn hỡi người ơi.
Ở trong chiếc xe bít bùng Thanh đưa tay bưng lấy mặt.
Cô nhận rõ mình không còn gì.

NGUYỄN TRÍ

4 thoughts on “TRẮNG TAY

  1. Hình đại diện của aitrinhngoctran aitrinhngoctran nói:

    Tình -Tiền -Tù -Tội đày..Một bước vào..Một bước ra…Một bước quày quả….Tính toán lo xa..Kết cục số phận vẫn là..”Tù mọt gông..không chỗ trốn!”

    Thích

  2. Hình đại diện của Trần thị Trúc Hạ Trần thị Trúc Hạ nói:

    Người tính không bằng trời tính……..

    Thích

  3. Hình đại diện của Nguyên Vi Nguyên Vi nói:

    Bài thơ này NV viết đã lâu, thấy nội dung giông giống TRẮNG TAY của anh, chép tặng anh Trí đọc vui để đồng cảm, thân ái anh!

    VỌNG PHU

    Người đàn ông ru tình bằng nước mắt
    Đến đá cũng phải mòn
    Huống hồ lòng nhi nữ
    Lội ngược dòng nước mắt đàn ông
    Nàng về nhà chồng.

    Người đàn bà ru con và tự ru mình bằng nước mắt
    Nhiều tháng rồi nhiều năm
    Nước mắt vẫn chưa cạn theo lời ru
    Người đàn ông không biết / chưa biết / không cần biết
    Nước mắt đâu còn là vấn đề.

    Người đàn bà hóa thành Tô Thị
    Chỉ có điều trái tim nàng chưa kịp hóa đá
    Vẫn thao thức ngày / nức nỡ đêm
    Tiếng nấc nghẹn và nước mắt lén lăn vào khuôn nhạc
    “Người ta đi biển có đôi…”.

    Người đàn ông bằng xương bằng thịt
    Hát lời ru tình lạnh tanh từ trái tim đá
    Người đàn bà tìm không thấy đâu bóng dáng của nước mắt
    Có lẽ chúng đã hoàn thành sứ mệnh
    Ngày nàng mặc áo cô dâu.
    N.V.

    Thích

  4. Hình đại diện của Nguyên Vi Nguyên Vi nói:

    Sáng đọc anh Trí, lòng chợt từ bi bất ngờ, thương mấy em quá chừng!

    Thích

Comment