Muốn ăn bánh ít lá gai
Câu ca như tiếng thở dài trong ta
Điều hôm trước chẳng nói ra
Để trăm năm mãi sương sa mịt mùng
Này em gái nhỏ Kontum
Có gì mà phải ngại ngùng nữa đâu
Tiếc gì cũng đã xa nhau
Ta về xuôi, em ở đầu non cao
Phải chăng em sợ những đèo
Ngại e bão lụt chẳng theo ta về
Nửa lòng muốn, nửa lòng chê
Giam ta vào giữa bốn bề gió mưa
Ta như một tấm vải thưa
Em-con mắt thánh, có lừa được đâu
Niềm mong ươc đã xanh râu
Long ta hợp phố mà châu xa lìa
Mười năm núi vẫn ngồi kia
Dakbla vẫn ngược nước chia đôi dòng
Mười năm ta chạy lòng vòng
Duyên gì nay bước ngựa hồng về đây
Xưa đừng nôm, ná-hai tay
Đời ta đâu đến nỗi này-lênh đênh!
TRẦN VIẾT DŨNG
Chắc phải nhờ Tạ Văn Sỹ kiểm tra đăng kí tạm trú của TVD ở Kontum !
ThíchThích
“Xưa đừng nôm, ná- hai tay
Đời ta đâu đến nổi này- lênh đênh!”(TVD)
@Bà Jin Jin sẻ cái nôm-ná:
Đọc bài này, tui ức muốn bầm gan, tím guột, “hắn” sống dzới mình “trần” trụi đã nửa đời, dzẫy mà cứ quài mơ tưởng “gái núi Kontum” nè chời!…(cừ)
ThíchThích
Chào Trần Viết Dũng!Xuôi ngược đồng bằng non cao-Muốn ăn bánh ít mà sao ngại ngùng!-Lòng hợp mà châu”sa” buồn!-Gió mưa như thế lòng vòng tìm đâu?
ThíchThích
“Nửa lòng muốn, nửa lòng chê
Giam ta vào giữa bốn bề gió mưa…”
Cảnh tình thường gặp, khó viết ngắn mà đủ như thế này, hay lắm anh TVD!
ThíchThích