THỤ DUY TRẦN.
Có thể nàng yêu tôi vì tôi trót mang tên một bài hát mà nàng vô cùng yêu thích : KHÚC THỤY DU.
Cái tâm cảm buồn mênh mang đó trôi dài suốt thời gian yêu nhau
Nàng đã là một bé con xinh xắn , một yểu điệu thục nữ, một mẹ hiền vợ ngoan đúng nghĩa…
Nói về một điều gì đã mất đi lúc nào cũng đầy bâng khuâng tiếc nuối và long lanh hoài niệm… luôn luôn là vậy .
Tôi phải bắt đầu từ đâu trong quãng đời dài nhưng quá mơ hồ như thế ???
Nàng đang ràn rụa nước mắt vẫn có thể bật cười giòn tan khi có ai trêu chọc , mẹ tôi nhiều lần nhìn thấy cảnh đó , không bằng lòng ra mặt : “ Giòn cười tươi khóc, con người cạn cợt vô tâm vô tánh “. Mẹ tôi không thích nàng ngay từ đầu nhưng tôi thì yêu nàng đến chết được. Nàng không quan tâm ai nghĩ gì về mình, chỉ rộng lượng giành cho mọi người chung quanh những tình cảm chân thực nhất , không màu mè giả dối…Lâu dần , mẹ tôi thương nàng còn hơn thương tôi và các cô con gái ruột… “ Con bé thật giỏi , thật ngoan “. Từ đó , trong mắt mẹ tôi nàng lúc nào cũng là con bé thật giỏi , thật ngoan…
Thói quen yêu thích nhất của nàng trong những giờ rãnh rỗi là chống cằm nhìn qua cửa sổ. Đôi khi cả nhà đứng sau lưng để nhìn theo mà cũng chẳng thấy có gì hay , lạ , đẹp để một người bình thường có thể bỏ suốt cả mấy giờ mà nhìn như thế . Mẹ tôi nói : “ Việc gì qua tay con bé cũng nhanh chóng , gọn gàng không như những mợ khác “…Những mợ khác lại âm thầm ganh tị : “Nhanh chóng gọn gàng thế để còn thì giờ …nhìn qua cứa sổ .”… Nàng nghe , chỉ cười, nụ cười vô cùng trẻ thơ với hai lúm đồng tiền sâu xoáy . Nghe mấy cô em xui giục , một lần tôi hỏi :
-Nhìn cái gì ngoài đấy thế em ?
Nàng ngơ ngác :
-Có gì đâu anh . Chỉ là gió .
-Gió thì không thể thấy .
-Bởi thế em mới tìm hoài…
Câu nói hình như mang nhiều ẩn ý . Tôi tìm đến ông bạn thân ngày xưa hiện là bác sĩ tâm lý khá nổi tiếng ở Los, nơi có nhiều bệnh nhân cần điều trị vấn đề thần kinh. Khách hàng phải xếp lịch trước cả vài tháng, nhưng tôi thì không cần … nhỏ to tâm sự, lắng tai nghe , gật gù tâm đắc , bác sĩ phán :
-Ông là người đánh cắp giấc mơ của cô ấy .
Đánh cắp giấc mơ !!! Đúng là đao to búa lớn. Tay bác sĩ này rất biết cách nâng cao văn hóa bệnh nhân và người nhà để thứ nhất tốn thời gian vàng ngọc , tăng thêm tầm quan trọng ( phải trả bằng đô la ) thứ hai là nói cho hết những cái hắn đã học ở các Đại Học Đường Y Khoa nơi các vị giáo sư, tiến sĩ ,chuyên gia về phân tâm học đã dày công nghiên cứu rồi truyền đạt cho hắn để làm mồi kiếm cơm…Hắn mơ mơ màng màng sau làn kính trắng thấy vô cùng trí thức :
-Cô ấy từng mơ tưởng mình là một nhà thơ , nhà văn , họa sĩ , nhạc sĩ …đùng một cái bị ông rước về , đi bán hamburger nuôi ông đi học . Cô ấy vẫn hoài nhớ giấc mộng xưa . Không sao đâu , ông đã làm ra nhiều tiền , hãy để cô ấy nghỉ việc , cô ấy sẽ làm được những điều ấp ủ … Biết đâu cô ấy sẽ là một nhà văn nổi tiếng .
Đang lo sợ mà tôi cũng bật cười muốn sặc :
-Nghĩa là khuyến khích nàng viết văn ? Truyện kinh dị , truyện thần thoại , truyện tình ái sex xiếc ???
Tôi hơi khựng lại ở mấy tiếng cuối cùng… lắc đầu thất vọng :
_ Nàng không hề đọc một quyển sách nào ngoài Kinh Thánh. Nàng không thích văn , thơ , nhạc , họa…
Tay bác sĩ này đã tốt nghiệp hạng giỏi ở UC San Francisco, thuộc top 5 các trường Y Khoa tại Mỹ, chuyên trị liệu cho các ngôi sao Hollywood lẽ nào lại chịu thua tôi , hắn dò hỏi :
-Thế cô ấy thường giải trí bằng gì ?
Tôi cáu , cộc cằn :
-Nói nãy rồi , nhìn qua cửa sổ…
Hắn tò mò đến nỗi , một ngày kia , lái xe 150 dặm đến nhà tôi để quan sát cái kiểu nàng nhìn qua cửa sổ …Hắn thản nhiên tuyên án :
-Một dạng bệnh hoang tưởng nhẹ , không sao đâu.
Rồi ganh tị :
-Cô ấy quý trọng bạn chồng ghê nhỉ . Chẳng bù với vợ tôi . Vườn nhà ông thật đẹp . Nếu ở đây , tôi cũng mắc bệnh nhìn- qua- cửa -sổ !
Rồi an ủi :
-Cô ấy bình thường , nếu có thể ông đưa cô ấy đến bệnh viện để tôi tư vấn là khỏi thôi .
– Thì tôi đã nói rồi , ngoài chuyện nhìn qua cửa sổ thì nàng hoàn toàn bình thường mà …
-Vậy thì việc gì ông lo lắng cho mệt xác . Tôi chỉ mong một điều vợ tôi cũng thích suốt ngày ngồi nhìn qua cửa sổ đừng nói năng chi !
Tôi im lặng , việc tôi lo lắng tôi không thể nói với tay này được dù hắn sẵn sàng cho toa trị bệnh miễn phí đủ thứ khi tôi dại dột than van…
Một bác sĩ chuyên khoa khác , kín đáo hơn, khá thân thiết để không nỡ biến bệnh tình của nàng trở thành một Scandale hũy hoại đời sống tinh thần và xã hội đang lên như diều gặp gió của tôi. Không hiểu sao tôi có duyên làm bạn với mấy tên bác sĩ sau khi tư vấn họ mua nhà và sửa sang chút đỉnh … dù tôi chẳng cầu cạnh gì nếu không vì nàng .
-Có thể cô ấy thiếu chất kích thích tố nữ .Sau 30 tuổi , mỗi 6 tháng phải chích một lần. Và uống thường xuyên mỗi ngày một viên thuốc này . Ông đưa cô ấy đến khám nhé .
Tôi nhìn lọ thuốc xanh xanh:
-Viagra ?
Vị bác sĩ khả kính nhìn tôi khinh bỉ ra mặt ( tôi nghĩ vậy ):
-Đừng chết vì thiếu hiểu biết.
Câu này tôi nghe quen lắm , nhưng không nhớ hoàn cảnh xuất xứ đành bấm bụng ra về.
Những viên thuốc hóc môn nữ , những mũi thuốc chích định kỳ làm nàng luôn trẻ đẹp xinh tươi , tóc dài da mượt nhưng vẫn chẳng cãi thiện được điều gì …Lúc nào nàng cũng co như con tôm trong giường ngủ .Co như con tôm từ đêm tân hôn , ai cũng nói chuyện đó bình thường , nhưng co như con tôm nhiều năm sau này nữa thì ai cũng nói là chuyện bất bình thường… Những đứa con xinh xắn khỏe mạnh ra đời mà nàng vẫn luôn co như con tôm trong giường ngủ mỗi đêm với những áo ngủ , khăn choàng , mền len …đủ thứ. Tôi gây gỗ với ông bác sĩ thứ hai biết bao nhiêu lần:
-Ông là bác sĩ chuyên gia cái quái gì kỳ vậy ? Hai mươi năm ông chữa trị thế nào mà nàng vẫn co quắp sợ hãi chuyện ấy ?
Bình thường hắn luôn nhìn tôi với cái nhìn thương cảm xót xa, nhưng đôi khi sức chịu đựng của con người có giới hạn , hắn cũng gào lên to không kém :
-Nhìn cái bộ dạng ông mà người ta không co rúm mới lạ !
Tôi nhìn lại cái bộ dạng của mình, thầm nghĩ : Nghề nghiệp đã làm mình phong trần quá đáng , nhưng nàng thường thỏ thẻ : nàng chỉ yêu Từ Hải , không thèm liếc mắt cái bọn Kim Trọng , Thúc Sinh… Nhưng tôi không thể dìm đời mình vào hỏa ngục. Một ngày , tôi giả vờ lơ đãng hỏi, khi chúng tôi đang uống cà phê ngoài vườn, ngắm những bông hoa súng vừa hé nở trong hồ cá vào một sáng thứ bảy mùa thu trời đẹp ơi là đẹp.
-Sao em cứ thích ngồi nhìn ra cửa sổ hoài vậy ?
Nàng mở to mắt nhìn tôi , đôi mắt trong veo có cái đuôi dài nghịch ngợm :
– Em nhìn về hướng ấy vào buổi sáng khi anh và các con đi học , đi làm ; vào buổi chiều để chờ anh và các con về…Em đọc kinh cầu nguyện để cả nhà mình bình an. Ban đêm khi đi làm em rất sợ đậu xe ở Parking tối tăm , em muốn mình cũng được cùng anh và các con đi về hướng ấy vào mỗi sáng…và cả nhà lại về cùng nhau mỗi chiều.
Tôi chưng hững với câu trả lời vô cùng đơn giản ấy…Thừa thắng xông lên , tôi hỏi tiếp :
-Còn tại sao tối nào em cũng nằm co như con tôm trong mấy lớp mền không cho anh đụng tới ?
Miệng nàng mở hé , như vừa có những tiếng cười loáng thoáng bay ra , chưa ai có nụ cười làm tôi mềm lòng đến vây :
-Em sợ làm mất giấc ngủ của anh , anh đi làm mệt mõi…
Lạy Chúa , xin Ngài hãy tha tội cho hai ông bạn bác sĩ đã hành hạ tôi suốt mấy chục năm nay bằng những kiến thức y khoa hiện đại nhất của Hoa Kỳ…

Chồng gì mà … lạ!!!
ThíchThích
Trong câu chuyện nầy, có ba nhân vật đã phạm phải những sai lầm nghiêm trọng:
1. Ông chồng: tự dưng “gán” cho bà vợ một căn bệnh, không chịu đưa vợ đi thăm khám mà lại chính mình (mình ên) đi gặp bác sĩ, còn gặp bác sĩ quen nữa (thiếu tính độc lập).
2. Hai ông bác sĩ chủ quan một cách sai lầm, định bệnh cho bà vợ mà chỉ nghe theo lời khai của ông chồng (mà thôi)
Để định một căn bệnh thì cần đến:
– Bệnh sử (cần phải hỏi bệnh nhân)
– Khám lâm sàng (nhìn, sờ, gõ, nghe): không phải lúc nào cũng cần phải sờ và gõ, nhưng nghe và nhìn là không thể thiếu. Một ông bác sĩ (trong câu chuyện) thì có nhìn đấy, nhưng chưa hội đủ yếu tố định bệnh.
– Xét nghiệm (thử máu, chụp hình, siêu âm…)
Trong y khoa có một câu mà bác sĩ nào cũng phải thuộc nằm lòng, đó là “No room for MAY BE in medicine”, có nghĩa là không được đoán mò (CÓ THỂ LÀ). Nghĩ tới bệnh gì là phải tìm cho ra bằng chứng để chứng minh.
oOo –oOo
Nếu tôi nói, nhân vật nữ mắc chứng lãnh cảm lâu đời (chưa rõ nghuyên do) thì tôi cũng phạm phải sai lầm như hai ông bác sĩ kia rồi. Tôi nghĩ là như vậy, nhưng cần phải xác minh qua những bước định bệnh đã nêu trên.
Cám ơn nhà văn Trần Thụy Du đã cho đọc một câu chuyện có giá trị về y khoa, vì trên thực tế cũng có khá nhiều người, kể cả bác sĩ thường gán cho một ai đó một căn bệnh (không đúng) dẫn đến nhiều hệ quả rất tệ hại! (bởi sai lầm của mình hơn là do căn bệnh, nếu có)
ThíchThích
Cảm ơn sự góp ý của một vị bác sĩ ( tôi nghĩ vậy vì qua cách viết đầy tính nghề nghiệp … Nhà văn khác nhà khoa học chỗ đó , thưa anh.
Lại có một câu chuyện như sau:
Một cô gái xinh đẹp đi khám bệnh , bác sĩ hỏi :
-_Cô đau chỗ nào ?
_ Dạ em đau bụng
Bác sĩ chỉ vào sofa :
_ Cởi áo ngồi đó chờ.
Một cô khác nhăn nhó đi vào :
_ Cô đau chỗ nào ?
_ Dạ em nhức đầu
Bác sĩ phán :
_ cởi áo ngồi chờ chút .
Một cô nữa :
_Cô đau gì ?
_ em hơi mệt và khát nước , nãy giờ đứng xếp hàng lâu quá !
_ không sao , cô cũng cởi áo ngồi chờ đi.
Thế là ba cô gái xinh đẹp ( cởi áo )ngồi chờ …Vị bác sĩ khả kính cứ loay hoay gì đó …
Một lúc , sốt ruột , ba cô gái trao đổi bênh tình với nhau
Cô thứ nhất :
_ Có thể em đau bao tử
Cô thứ hai :
_ Em nghĩ em bị cảm
Cô thứ ba:
_ còn em , em đi lấy tiền điện …
ThíchThích
Cám ơn câu chuyện vui rất thú vị của nhà văn Trần Thụy Du,
Xin trả lễ với câu chuyện sau đây nhé:
Mấy lúc gần đây, trên một tờ báo y khoa có đăng bài viết của một số bác sĩ nổi tiếng, khảo sát về “sự liên hệ giữa bệnh ung thư vú và trụ sinh”, ghi nhận là, trong số những phụ nữ uống quá nhiều liều trụ sinh có tỷ lệ ung thư vú rất cao.
oOo — oOo
Xin nói thêm, ở Úc hàng năm văn phòng Medicare (trực thuộc bộ y tế) luôn thống kê để biết mỗi một bác sĩ đã tiêu dùng (số tiền của Medicare) như thế nào: tổng cộng số tiền là bao nhiêu, ghi rõ chi tiết về chi phí khám bệnh, chi phí cho toa thuốc và các xét nghiệm được dùng. Từ đó họ sẽ có cách so sánh với các đồng nghiệp khác để đưa ra kết luận và audit bác sĩ (nào làm sai)
Và, ở Úc muốn mua trụ sinh thì phải có toa của bác sĩ.
oOo — oOo
Có một bác sĩ nọ bị ghi vào sổ bìa đen vì đã cho quá nhiều toa thuốc trụ sinh, nếu không thay đổi (ghi toa ít hơn) thì sẽ bị hình thức kỷ luật.
Khổ nỗi, người Việt mình lại thích uống trụ sinh, ngay cả khi không cần thiết (như lúc bệnh cảm cúm chẳng hạn), Ông rán thuyết phục thân chủ của ông là không được lạm dụng trụ sinh, nhưng họ đâu có bỏ được (dễ dàng) cái thói quen (mà là do lỗi của bác sĩ).
Nói mãi không ai chịu nghe cho nên ông ta bèn ghi một thông báo dán trước cửa phòng khám:
” ĐỂ TRÁNH NGUY CƠ MẮC BỆNH UNG THƯ VÚ, TẤT CẢ BỆNH NHÂN (NẾU CẦN) UỐNG TRỤ SINH THÌ BẮT BUỘC PHẢI ĐƯỢC KHÁM VÚ TRƯỚC KHI LẤY TOA ”
Thế là những bệnh nhân (nữ) muốn lấy toa trụ sinh đã không dám tới phòng kám của ông nữa, họ đi tìm bác sĩ khác. Nhờ vậy mà ông ta được bộ y tế rút tên ra khỏi “sổ bìa đen”.
Hì..hì
ThíchThích
Lại có một chuyện khác liên quan tới ngành Y .
Có một hãng nọ vừa cho ra đời một thức uống mới , tên gọi FIRE LADY…Muốn quảng bá rộng rãi nhãn hiệu này , họ làm các biển quảng cáo như sau :
ĐỂ NGĂN CHẬN CÁC BỆNH UNG THƯ TỬ CUNG , UNG THƯ BUỒNG TRỨNG , UNG THƯ VÚ…nam giới NÊN UỐNG FIRE LADY MỌI LÚC MỌI NƠI …
Xin hết ạ.
ThíchThích
Một bệnh nhân nữ trễ giờ hẹn hối hả vào phòng khám. Bác sĩ bảo bệnh nhân cởi bỏ quần áo nằm trên giường. Thấy bệnh nhân hơi ngần ngừ rồi mới làm theo lời mình, bác sĩ vừa cười vừa nói:
– Tôi đây là bác sĩ, có phải ai đâu mà cô ngại. Cô được mấy tháng rồi?
Bệnh nhân trả lời:
– Dạ em được 23 tuổi 4 tháng rồi ạ! Em tới khám lại cái mắt, nhiều lúc đọc không được rõ lắm.
Bác sĩ phụ khoa:
– Thôi cô lộn phòng mạch rồi. Bác sĩ nhãn khoa ở từng trên. Lần này tôi khám miễn phí cho cô không lấy tiền. Khi nào cô có bầu cô nhớ ghé tôi tôi bớt cho 10 %.
ThíchThích
Một vị bác sĩ nọ, đỡ đẻ thì giỏi vô cùng mà làm cho người khác mang bầu thì cũng khỏi chê. Có vợ rồi mà cái máu loại D vẫn còn nóng hổi. Khổ một cái là gặp bà vợ dữ hết biết, dữ còn hơn là sư tử Hà Đông.
Bác sĩ khám như thế nào không biết mà cô y tá trẻ măng xinh đẹp mang bầu. Bác sĩ sợ quá mới đưa cô y tá một số tiền lớn bảo về quê mà tìm bà mụ đỡ cho, mẹ tròn con vuông xong nhớ nhắn tin chứ đừng có gọi điện mà bà nhà biết là tiêu tùng cả hai. Con trai thì nhớ gửi cái hình con chim bồ câu trắng, con gái thì gửi cái hình “kìa con bướm vàng, kìa con bướm vàng, xòe đôi cánh, xòe đôi cánh”.
Tám tháng mười ngày sau, bác sĩ đang khám bệnh thì có tin nhắn điện thoại. Bác sĩ bận tay mới bảo cô y tá mới đọc giùm. Cô y tá đọc lớn:
– Bác sĩ ơi, chỉ có cái câu này : BẠCH TUYẾT VÀ BẢY CHÚ LÙN!
ThíchThích
Cám ơn Lưu Thy & Trần Thụy Du đã làm giàu thêm “kho tàng chuyện dzui” của tui.
ThíchThích
Xin lỗi Trần Thụ Duy, dzui quá viết nhầm tên của nhà văn rồi!
ThíchThích
Đơn giản chỉ là hỏi nàng….
ThíchThích
Vâng , thưa chị nhưng cuộc đời không đơn giản
ThíchThích
Bạn thiếu niềm tin quá , Thụ Duy ơi !
ThíchThích
Không , mình rất tin người , nhất là tin vào 2 ông bác sĩ đó . Mình chỉ thiếu tự tin thôi ! bạn KHÁNH.
ThíchThích
Phải post bản nhạc này một lần nữa trên Tương Tri để tặng bạn Trần Thu Duy (và bạn Khúc Thụy Du… trong truyện dễ thương này).
http://www.youtube.com/watch?v=nDWvPsUhG8A
ThíchThích
Thay mặt Nàng , xin cảm ơn anh TẠ CHÍ THÂN. Mặc dù :”Nàng không hề đọc một quyển sách nào ngoài Kinh Thánh. Nàng không thích văn , thơ , nhạc , họa…”
Nhưng tối nay , chắc chắn nàng phải đọc TƯƠNG TRI .
ThíchThích
Vậy ai là bệnh nhân trong truyện này nhỉ :
– NÀNG ???
– Tác giả ???
– 2 ông bác sĩ ???
ThíchThích
HAI ÔNG BÁC SĨ , anh Tuấn Anh ! Tôi nghĩ vậy.
ThíchThích
HAI ÔNG BÁC SĨ và…..Tuấn Anh!
ThíchThích
Vậy đó , điều đơn giản nhất lại bị mọi người biến thành phức tạp .Lý do duy nhất là không chịu hiểu lẫn nhau …
Muốn hiểu cũng dễ thôi mà , hãy hỏi …
Nhưng vì lịch sự như dân Ăng Lê nên bạn TRẦN THỤ DUY đã phải đi lòng vòng đến hai mươi năm. Tội nghiệp . Nhưng nhờ vậy mà chúng ta được đọc một truyện ngắn that dễ thương về NÀNG…
ThíchThích
Cảm ơn bạn Ni Na đã quá khen.
ThíchThích
Có ai thích đứng ngoài cửa sổ ko ? Hãy đăng kí kẽo hết chỗ!
ThíchThích
Bên ngoài cửa sổ chỉ có gió thôi , thưa anh .
ThíchThích
“Bất cứ sự vật, hiện tượng gì có mặt hay xảy ra trên đời này đều có cái lý của nó!” – Một cụ râu dài xứ Tây đã từng bảo thế…
ThíchThích
Vâng , đúng vậy anh Nguyên Vi. Chỉ là chúng ta ( và quý ngài bác sĩ của tôi ) không gọi đúng tên của các sự vật hiện tượng nên mọi sự đâm ra …rối !!!
ThíchThích
-Vậy thì việc gì ông lo lắng cho mệt xác . Tôi chỉ mong một điều vợ tôi cũng thích suốt ngày ngồi nhìn qua cửa sổ đừng nói năng chi !
Ôi! Tôi yêu câu này vô cùng…
ThíchThích
Ai cũng tưởng vậy , nhưng khi ở trong hoàn cảnh này , anh sẽ buồn , buồn lắm , vì cứ nghĩ mình ở ngoài tầm cuộc đời ( và tình yêu ở ngoài tầm cuộc đời – thơ Nguyên Sa)
ThíchThích
Nói vậy chứ, nếu tôi lỡ lấy một người vợ như nàng: Rảnh rang thì cứ ra cửa sổ mà nhìn hằng gìờ – tối vô giường ngủ mà áo quần kín mít như đàn bà đẻ, đã vậy còn nằm cong như con tôm… thì bảo đảm tui điên (tiết) chứ không phải nàng!!!
ThíchThích
Xin can chú Tạ Chí Thân đừng điên ( tiết ) .
Chú hãy tìm đọc truyện ngắn THỜI MÀ NÀNG CÒN ĐIÊN của cô TRÂN SA.
Truyện này cô TRÂN SA viết lâu lắm rồi , đã xuất bản , nhưng mới nhất truyện đã được đăng lại ở trang hoa đông phương của chú Linh Phương .
ThíchThích
Chia sẻ cùng bạn Thụ Duy nỗi đau khổ với 2 ông bác sĩ của bạn nhé .
Mới đọc phần mở tưởng đâu một thiên tiểu thuyết lãng mạng , bay bỗng không ngờ càng đọc càng thấy cuộc đời thật muôn màu muôn vẻ rất dễ thương .Thích câu này nè bạn , tả rất hay :
“Miệng nàng mở hé , như vừa có những tiếng cười loáng thoáng bay ra , chưa ai có nụ cười làm tôi mềm lòng đến vây ”
Ôi , đọc câu đó Nàng hết co như con tôm liền . Chúc mừng bạn nhé !
ThíchThích
tôi đọc và thích thú vô cùng , không biết sao tôi đọc đến 3 lần , tôi cũng mới cười lại khóc , và bất giác theo thói quen nhìn ra cửa sổ … nhưng tôi nhìn ra cửa sổ không để trông chờ ai , không để đọc kinh thánh mà để nhìn mây , mây bay mãi , nhìn cho vui mà . Cám ơn tác giả Thụ Duy Trần ( viết thật dễ thương )
ThíchThích
Cảm ơn Nguyen Duyen , Một thói quen đáng yêu đó bạn ơi.
ThíchThích
Mặc dù bạn TRẦN THỤ DUY long trọng thề rằng bạn chỉ viết chuyện nhà bạn , không ám chỉ ai , nhưng sao bạn cũng đầy vẻ ám chỉ vậy ??? (nhất là ám chỉ 2 ÔNG BÁC SĨ của Tương Tri !!!)
ThíchThích
Ôi , bạn nhạy cảm quá đó , chỉ là sự trùng hợp ngoài ý muốn…
ThíchThích