TÌNH YÊU

Nguyễn Thị Thanh Duyên

undersea-shijun-munns

Bỏ chocolate vào bị, nhìn một lần nữa khuôn mặt tôi qua kính cửa sổ, hơi ngăm đen, tóc dày cắt gọn gàng, cũng ok. Chị tôi tự nhiên đứng trước mặt nhìn chằm chằm có vẻ ngạc nhiên. Chị tôi che mất nụ cười đang duyên nhất của tôi (thầm nhớ em đó, nàng là bạn của chị tôi, dĩ nhiên lớn hơn tôi một tuổi.)
Đi nhanh, trước khi trả lời những câu hỏi tò mò của chị.
Chẳng khó khăn gì tôi tới trúng phóc căn nhà nàng.
Hôm mới về tôi mời mọi người một chầu ở Nhà Hàng Vườn Xoài, gặp lại nàng sau 17 năm. Nhớ kiểu cách ra vẻ “chị” của nàng, phát bật cười.
– Nè, cao lớn hơn xưa nhiều, vợ con ra sao? Cậu được mấy cháu rồi? Về chơi lâu không? Nha Trang bây giờ thay đổi nhiều rồi! Thời tiết nóng hơn trước, chắc không quen phải không?
Hết dấu hỏi, đến dấu chấm than, đến dấu im lặng, tôi nhìn say sưa miệng của nàng huyên thuyên và không trả lời đến nửa câu.
Nàng vói tay cột tóc ngước nhìn tôi, rất lâu không chớp mắt, cuối cùng tôi cúi xuống, ánh mắt của nàng kéo nỗi buồn đến tận lòng tôi.
Chị tôi kể chồng nàng đã qua đời, sống một mình với hai đứa con nàng không nói gì về điều đó (nhưng tôi thấy đầy nước mắt.)

Cánh cửa lớn đóng kín, tôi nhìn qua cửa sổ, thoáng bóng nàng, vội gõ cửa nhanh và hơi mạnh (đau cả tay.)
Vừa nghe tiếng cửa mở, tôi ào nhanh vào nhà, ôm chầm lấy nàng, ra vẻ người bên Mỹ gặp nhau ôm hôn là chuyện bình thường… Hay lắm làm gì còn thời gian, ngực nàng đập thình thịch, tôi cảm thấy thật nhỏ nhắn và mềm mại, bàn tay sau lưng nàng (của tôi) phát hiện không có đường biên nào của áo ngực, tôi siết nàng gần tôi hơn nữa… và muốn đặt bàn tay mình lên trái tim nàng.
Đẩy tôi ra và lách qua một bên, nàng vội khoanh tay lại và nói như đanh:
– Mời cậu vào nhà (trời ơi tôi đang đứng trong nhà mà)
– Mời cậu ngồi, lấy nước uống nhé (không nghe tiếng chị ngọt sớt như mọi khi) tôi cười im lặng ngoan ngoãn ngồi xuống.
Nàng đi như chạy qua cánh cửa phòng kia, tôi nhìn bàn tay mình vừa mới tỏ tình, ôi lòng tôi rộn vui.
Một người đàn ông như tôi, độc thân sống trên đất Mỹ, biết bao nhiêu cuộc tình, chung sống với nhiều đàn bà, tôi cũng điên đảo và đồng thời hiểu rất nhiều, nhưng với nàng tôi thật không biết phải làm sao để hôn nàng, và làm tình với nàng.

Từ những ngày trước 1975, tôi ưa thích mái tóc dài lạ thường (không sợi nào bằng nhau) của nàng, đôi chân mang guốc khua ồn cả xóm nhà tôi, đứng trên balcon nhìn xuống, nàng mặc áo dài lụa mỏng, thỉnh thoảng gió bay lên, tôi được ngắm nghía khoảng eo nhỏ hấp dẫn của nàng. Cứ xem như không có tôi nàng bụm hai tay làm loa gọi “Xuân ơi, Xuân” bực mình nhưng tôi vẫn nghe hết mấy lần nàng gọi, ôi cái giọng dễ thương, ước gì nàng gọi tên tôi nhỉ! Chị tôi chạy ra, nàng liệng cho tôi cái nháy mắt rất kiêu, nhưng không thể ghét được. Tôi quyết định viết thơ
(Tình yêu của anh dành cho em bất kể thời gian.)
Thi xong tú tài, nghe chị tôi nói nàng học Văn Khoa Saigon
Sau 1975, tôi không gặp lại nàng cho đến bây giờ.

Nha Trang tháng 8 sao lại mưa nhỉ, tôi vội đứng lên khép giùm cánh cửa sổ, mùi hơi đất thơm nồng trong cơn mưa, tôi xao xuyến.
Quay lại bất chợt ánh mắt nàng long lanh hơn cả những giọt mưa. Không biết bằng cách nào tôi đã ôm nàng và hôn nàng, không dài hơn cơn mưa, nhưng ngọt dịu và quí báu đến nỗi vòng tay tôi không dám gì hơn nữa… từ giữa vòng lưng nhỏ nhắn của nàng. Toàn thân tôi nóng rực nhưng vẫn yên lặng và ôm nàng chặt hơn.
Mưa còn lất phất, những căn nhà chung quanh sáng đèn, tôi và nàng rời nhau, chưa kịp tìm lời để nói, nàng đặt tay lên ngực tôi phía trái tim đầy ắp nhịp thở và cười, ôi nụ cười khiến tôi trở ngược lại ý nghĩ ban đầu, và ham muốn nàng hơn bao giờ hết.
Tôi đứng hút thuốc thả khói ra cửa sổ, nàng ngồi hút thuốc thở khói lên trần nhà, chúng tôi nhìn nhau không nói gì nữa, vẻ mặt nàng rất buồn, buồn cho đến khi tôi nắm tay nàng chào về.
Tuần lễ còn lại ở Việt Nam, nàng dành trọn buổi chiều và tối cho tôi. Chúng tôi đi uống cafe, ăn tối ở những quán bình dân nhưng sạch sẽ và ngon miệng. Sau đó uống rượu và ngắm thiên hạ nhảy nhót ở Sailing Club, nàng nhảy đẹp, vòng hông nàng lắc thật khiến tôi muốn nổi điên, thỉnh thoảng nàng dừng lại vừa đi vừa nhún nhảy theo điệu nhạc khật khừ kiểu robot… nhìn nàng tôi cười mê, từng ngụm rượu ngon vô cùng, chúng tôi thật vui và hạnh phúc. Tiếng cười của nàng chính là tình yêu mãnh liệt vô cùng, tôi say khướt. Thật táo bạo nàng ngồi vào lòng tôi ngửa cổ uống cạn ly, giọt rượu cuối trên môi nàng nóng rực, tôi nhắm mắt vùi trên ngấn cổ và trái tim nghiêng ngả của nàng.
Đêm cuối cùng, tôi cũng không biết tìm cách nào để rủ nàng về Khách sạn, mặc dù Yasaka nằm sát ngay biển. Chúng tôi ngồi với nhau im lặng, ý nghĩ trở về sắp xếp hành lý thật nghẹt thở. Bỗng nàng xoay lại đối diện và nắm tay tôi, thà vào đó vốc cát biển, rồi nàng nắm bàn tay tôi siết mạnh hơn, cát cứ thế mà tuôn ra từ những kẽ tay
( Tình yêu giữ như thế nào để không mất nhau )
Nàng hôn tôi, nước mắt ướt đẫm, rồi đứng dậy chạy đến chỗ lấy xe không quay lại nhìn tôi, mà cứ thế đi luôn, tôi làm gì bây giờ.Trở về phòng tôi quyết định viết thơ, thu xếp hành lý, trả phòng, gọi taxi đến nhà nàng
(Tình yêu của Anh sẽ cầu hôn và chờ em)
Quay lại Mỹ, tôi làm việc nhiều hơn, không chơi bời gì cả và lo lắng cho nàng đỡ cực nhọc.

Bốn năm sau, đúng vào ngày sinh nhật nàng, tôi gọi điện thoại và nhắc lại lời cầu hôn, giọng của nàng như sóng dữ
(Tình yêu là gì chứ, bây giờ chỉ là cầu hồn thôi, anh đừng gọi nữa)
tôi vất cái điện thoại bễ toang, chửi thề liên tục…
Cuộc sống cũng phải trôi qua, tôi lấy vợ và 2 năm sau ly dị.
Cùng năm ấy, biết nàng qua Mỹ, tôi nhìn biển mênh mông nỗi sầu. Mây vẫn bay…
Trải qua cơn đột quị, tôi chẳng muốn phiền tới ai, ở Nursing home trong thời gian chữa trị và phục hồi chức năng.
Khoảng sân trống để bệnh nhân ngồi phơi nắng, mỗi ngày tôi cố lê ra và vói nhìn mây bay (mây bay mãi) hai tay tôi chống mỏi nhừ trên cái nạng, mệt và buồn quá, tôi lại cố đi vào phòng.
Ai đó bỗng ôm chầm tôi, cả thân người tôi như đổ xuống mặt đất, tôi định thần lại, mắt tôi miệng tôi khô cứng nỗi nghẹn ngào.
Tôi nằm yên, trí nhớ trắng toát, nàng áp nụ cười trong lòng bàn tay tôi, khiến đau đớn vô cùng, mấy năm rồi nhỉ… nàng cũng không mấy thay đổi, chỉ già đi một chút. Nàng ân cần vò khăn nước ấm, dịu nhẹ lau mặt, lau tay, và lau cái thân thể buông bỏ của tôi.

Anh cố ăn thêm tí nhé, và mỗi ngày luyện tập sẽ chóng bình phục, nước em mua chai nhỏ anh uống cho tiện, cách một ngày em sẽ vào thăm anh, lần tới em gội đầu cho anh nhé, em nấu soup măng cua cho anh, thích không? Những cuốn sách anh cần em đã gởi mua, CD nhạc anh thích em để sẵn trong máy rồi…
(Tình yêu là hãy nhớ lời em dặn)
Viết xong người đàn bà vội vã chạy ra Parking, rẽ qua khoảng đất trống có hàng cây khô quắt lá…
Nàng mồi điếu thuốc, đứng giữa buổi chiều sẫm tối và nước mắt…

30 thoughts on “TÌNH YÊU

  1. Hình đại diện của Anh Đào Anh Đào nói:

    nghẹn ngào. Thương ngừơi trong truyệnvà trái tim tội nghiệp. Sao tình yêu luôn đi đôi với ngang trái mới nổng say????

    Thích

  2. Hình đại diện của Nguyen Duyen Nguyen Duyen nói:

    có lẽ nên viết ( tưng ) theo cảm xúc tự nhiên của th duyen , đừng ngại ngần gì cả , cố nép vào một con đường (… ) , mon men mệt lã cả người 😀
    rất vui gặp tất cả Anh , Chị và các bạn thân thương TƯƠNG TRI
    luôn mong mọi sự An Vui / Thành Công ❤

    Thích

  3. Hình đại diện của Trần Anh Trần Anh nói:

    “Hỡi thế gian, tình là cái chi chi” (Lý Mạc Sầu)
    Hỡi những cuộc tình đột quỵ, ung thư phổi, viêm cầu thận, nhồi máu cơ tim…các ngươi hãy cút xéo cùng địa ngục tối tăm rồi đừng ló dạng trên đời để những hạt cát biển Nha Trang trôi qua kẽ tay là những lời tình tự muôn đời của đôi tình nhân khỏe mạnh yêu nhau mãi.

    Thích

  4. Hình đại diện của SAO SAO nói:

    Hình như đây chỉ là MỘT CHÚT MẶT TRỜI TRONG NƯỚC LẠNH. Mong chị Thanh Duyên viết shock hơn nữa để chị Thu Dung bắt chước… đem đến những sắc màu mới lạ cho tương tri. Chị Thanh Duyên nhé !

    Thích

  5. Hình đại diện của Nguyên Vi Nguyên Vi nói:

    Ong bướm khướt say từ dạo ấy, giờ chưa hồi tỉnh…!

    Thích

  6. Hình đại diện của Lệ Thanh Lệ Thanh nói:

    Nhân vật nữ trong truyện rất giống Thanh Duyên đó..yêu ai ai hiểu được lòng…

    Thích

  7. Xin gửi lời chào “Tình yêu “của Nguyen Duyen .

    Thích

  8. Hình đại diện của Chi nguyen Chi nguyen nói:

    Uoc mong moi ngay deu co nhung mau chuyen nho nho nhu vay…..nhu mon an tinh than sau mot ngay lam viec…..chuyen that la de thuong…..cam on chi Thanh Duyen

    Thích

  9. Đàn bà thật khó hiểu!!! Nguyen Duyen có như vậy không?

    Thích

    • Hình đại diện của Nguyen Duyen Nguyen Duyen nói:

      Anh Chu Thụy Nguyên và anh Lưu Thy , anh Tạ Chí Thân thương mến với tất cả những gì trải qua cho cuộc đời thduyen , thì đúng như Đinh Tấn Khương hiểu …
      dạ thduyen đã có như vậy !

      Thích

      • Trong bốn người đàn ông dày dạn tình đời… chỉ có một mình ông Đinh Tấn Khương hiểu… Hèn gì ổng làm bác sĩ…!!!

        Thích

        • Hình đại diện của Nguyen Duyen Nguyen Duyen nói:

          anh Tạ Chí Thân 😀 see u

          Thích

        • Hình đại diện của đinh tấn khương đinh tấn khương nói:

          Ông Tạ ơi, tui mới vừa “đột xuất hiểu” đấy thôi, từ trước tới giờ tui luôn “nhớ lời dzơ dặn” mà người ta hổng chịu cho đó là “tình yêu” mà cứ bảo là tui nhát gan (sợ dzợ) mới khổ cho tui chứ!?
          Bởi thế, tui mới nhanh miệng cám ơn nhà văn NguyễnThị Thanh Duyên đấy mà!
          ha.ha…

          Thích

  10. Hình đại diện của chu thụy nguyên chu thụy nguyên nói:

    Tình Yêu. Để rồi gặp lại thật ngỡ ngàng …

    Thích

  11. Hình đại diện của đinh tấn khương đinh tấn khương nói:

    Cám ơn nhà văn Nguyễn Thị Thanh Duyên đã cho tôi hiểu được tình yêu là gì: “Tình yêu là hãy nhớ lời em dặn”

    Thích

  12. Hình đại diện của Lưu Thy Lưu Thy nói:

    Đọc tới đoạn Nguyen Duyen tả nhân vật nữ với nhân vật nam cùng phì phèo điếu thuốc, tui liên tưởng tới cuốn truyện Buồn Ơi Chia Tay của nhà văn Pháp PhờRăngXoa SoGăng. Trong truyện PhờRăngXoa SoGăng cho nhân vật nữ vừa tập thể dục vừa hút thuốc. Nhân vật nói làm như vậy để phà khói thuốc bay ra ngoài không chui vô phổi.

    Thích

    • Hình đại diện của Nguyen Duyen Nguyen Duyen nói:

      sao Lưu Thy biết duyen sợ chết thả khói bay ra , mà nỗi buồn hít vô thứ nào rồi cũng đau thương / cho thduyen nói thật nhé , hình như duyen đọc 1 cuốn của nhà văn nữ này ( Buồn ơi gì đó ) rồi thôi , chuyện tình … ừ cũng phải trải qua , cũng phải đau lòng và cứ thế kể lại cho nhau nghe , như chúng ta cùng đi với nhau một đoạn đường trò chuyện Lưu Thy cũng như các Anh Chị và các bạn thân thương nhé

      Thích

    • Phờ Răng Xoa so găng với Nguyễn thị Thanh Duyên hả bạn Lưu Thy , ai thắng vậy ??? Tôi về phe bạn Nguyễn thị Thanh Duyên của tôi đó nghen.

      Thích

  13. Xin trân trọng giới thiệu cùng bạn đọc một cây bút HIỆN SINH( SỐNG)tại San Diego…(ai muốn hiểu sao thì hiểu .Tôi hoàn toàn không chịu trách nhiệm.)
    Từng mê đắm Xa Tăng , ủa quên Xa Găng ( Francois Sagan)…và các tác giả hiện sinh khác …Giới thiệu chút xíu vậy thôi .

    Thích

  14. Rằng yêu thì bảo là yêu
    Không yêu thì nói một điều cho xong…
    Việc gì mà rủa người ta ghê thế ??? Nếu tôi nhớ không nhầm kẻ ấy vẫn rất rất …chớ đâu như bạn hình dung !!!

    Thích

Comment