(tặng Phạm công Thiện)
Hoài Khanh
Em ở đó với bầu trời mây núi
Mùa đông sương rờn trên má hoa đào
Linh hồn ta mấy mươi mùa của suối
Lạnh vô cùng không biết tự phương nao
Chân ta bước trên con đường trở lại
Một lần xưa vi vút gió đầu cành
Sâu dưới đó lối mòn khe suối vắng
Bóng của mùa động khẽ tiếng lanh canh
Ôi đồi thông những chiều nghiêng nhớ nắng
Lòng ta trôi chiều cũ dưới chân đèo
Gió heo hút dường nghe niềm u hận
Em đi rồi ta vẫn đứng nhìn theo
Màu áo đỏ phất phơ màu vĩnh biệt
Bay về đâu xin còn lại linh hồn
Để ta giữ những chiều sương ám phủ
Của một đời luân lạc kiếp tha hương
Rồi thôi hết đất sẽ là vĩnh viễn
Bông hoa kia nở trên xứ điêu tàn
Tay yếu đuối ta sẽ còn nắm lại
Những lời gì xưa đã hết âm vang…
“Chân ta bước trên con đường trờ lại/ Một lần xưa vi vút gió đầu cành”, vẫn là air thơ của “Ngồi lại bên cầu” mà NHQ đọc được hàng mấy mươi năm trước!
Nhớ những chiều sương mù vắt từ Sân cù qua Giáo hoàng Học Viện, những sáng sớm mù sương trên đỉnh nhà thờ Domaine de Marie quá!
ThíchThích
Sâu dưới đó lối mòn khe suối vắng
Bóng của mùa động khẽ tiếng lanh canh
LT thich 2 câu thơ này, Âm thanh của bóng làm rõ sự yên tĩnh vô cùng của khe suối vắng, rất Dalat và rất Thiền.
ThíchThích
Đọc thơ “Dựa Lưng Ngày Tháng” của nhà thơ ATPA nhắc nhó về Đá Lạt, đọc tiếp bài thơ nầy (Xin Chào Đà Lạt) của nhà thơ Hoài Khanh đã khiến Vân nhớ về Đà Lạt quá đỗi, mong có một ngày nhìn lại dấu chân mình ở đó
ThíchThích
Hai câu thơ nây của tácgiả đã khiến trái tim Vân đập nhanh.nhịp
Ôi đồi thông những chiều nghiêng nhớ nắng
Lòng ta trôi chiều cũ dưới chân đèo
ThíchThích
Mấy hôm nay Đà lạt lên hương???
ThíchThích
Trang Tương Tri được mùa hoa, sương, thông, em, và lưng…Dalat! He he…
ThíchThích