Con đường thẳng tắp con đường cụt
Đã vậy từ xưa cái nghĩa đường
Phải triệu khúc quanh nghìn ngã rẽ
Mới là tâm cảnh tới mười phương
Em đủ mười phương từ tuổi nhỏ
Ngần ấy phương anh tới tuổi già
Tuổi ư? Hồn vẫn đầy trăm gió
Thổi suốt đêm ngày cõi biếc ta
Chế lấy mây và gây lấy nắng
Chế lấy, đừng vay mượn đất trời
Để khi nhật nguyệt đều xa vắng
Đầu thềm vẫn có ánh trăng rơi
Em đã hoang đường từ cổ đại
Anh cũng thần tiên tự xuống đời
Đôi ta một lứa đôi tài tử
Ngự mỗi thiên thần ở mỗi ngôi
Đừng khóc dẫu mưa là nước mắt
Đừng đau dẫu đá cũng đau buồn
Tâm em là Bụt tâm anh Phật
Trên mỗi tâm người một nhánh hương
Mai Thảo
Reblogged this on Giai01's Blog and commented:
xem
ThíchThích
Nhà văn Mai Thảo trốn chui trốn nhủi mọi nơi sau 75 ở Sài Gòn… Một thời khép mình trên căn gác xép của nhà văn Nhã Ca mà không bị lộ.
Nhã Ca, một nhà văn cực kỳ phản động, từng tù tội mà dám che dấu một nhà văn thuộc hạng đang truy nã trong nhà… Khâm phục thay nghĩa khí của những người cầm bút trước 75!
Qua Mỹ, nhà văn Mai Thảo tục bản nguyệt san VĂN, tôi là một trong những độc giả trung thành mua báo dài hạn cho đến khi báo VĂN bỗng nhiên hơn ba tháng không gởi tới nhà!
Tôi điện thoại hỏi tại sao?
Nhà văn Mai Thảo trả lời:
“Tôi bệnh lắm ! Xin thông cảm cho tôi…”
Vài tháng sau thì ông mất!!! Ông còn nợ tôi 5, 6 tháng báo VĂN mua dài hạn đã trả tiền trước… Nhưng tôi và nhiều người VN đang nợ ông những chữ nghĩa ông đã viết ra… mà giờ này chúng tôi vẫn còn đọc và ước gì ông vẫn còn đây cho đời thêm vài chữ nữa!
Nhân Tương Tri post bài thơ của ông đêm nay, tôi khui một chai rượu mới: độc ẩm – không- phải nói là đối ẩm cùng ông… vẫn chai rượu màu hổ phách ngày nào, loại thường: không VSOP không XO… như lòng ông vẫn trước 75 và sau 75 là một!
Nơi nào đó ông có còn nhớ cái thằng Tạ chí Thân “Thù trả chưa xong đầu đã bạc” mà ông đã nói, không vậy???!!!
ThíchThích
Anh Tạ ơi!
Cho em xin “nhấp” một chút…“màu hổ phách” với nghen và cũng xin nghiêng mình chia sẻ cùng Anh về “cái tình” của nhà văn Mai Thảo_ ngậm ngùi qua những gì Ông đã viết và để lại cho đời…ngẫm suy?
ThíchThích
Tui mà gặp được Thơ… chỉ “nhấp” thôi, thì buồn lắm! Mỗi đứa một chai, ché ẹ!
ThíchThích
Một chai … “nhấp_ nhấp” chung mới dzui chứ Anh!, Mỗi ngừ, mỗi chai “tấp”… chắc “buồn tăng” thấu trời quá, Anh ui!(cừ)
ThíchThích
Vậy từ nay bạn Tạ chí Thân cũng bắt đầu mua Tương Tri dài hạn nghen .
ThíchThích
Đã đặt mua cả đời này rồi, LÁU CÁ ơi!
ThíchThích
Phật tánh là thứ vốn có trong mỗi con người, chỉ có điều ai giữ nó được ở mức độ nào thôi. Tác giả phải qua triệu khúc quanh nghìn ngã rẽ mới thấy được em đã hoang đường từ cổ đại, đáng phục thay!
ThíchThích
“Con đường thẳng tắp con đường cụt
Đã vậy từ xưa cái nghĩa đường
Phải triệu khúc quanh nghìn ngã rẽ
Mới là tâm cảnh tới mười phương…(MT)
Mình rất thích khổ thơ đầu này, nhất là chữ “triệu”…như thấy “em” đang vẽ cả “hoang đường từ cổ đại”!
ThíchThích
Đừng khóc dẫu mưa là nước mắt…
Hay quá !
ThíchThích