HOA QUỲ VÀNG LẠNH PLEIKU

Đứng trên núi thấy hàng đèn thị trấn
Là thấy mình buốt lạnh mấy ngàn năm
Vì đêm nay trời đất lạnh căm căm
Nên chợt nhớ chút lửa hồng bếp cũ
Nên phải nhớ mắt môi người thiếu nữ
Đã nhìn mình rất ấm một ngày xưa
Dù mai sau ngày nắng tiếp ngày mưa
Nhưng vĩnh cửu chút mơ màng thuở đó

Vì đêm nay tôi thèm nghe sóng vỗ
Vỗ nhịp nhàng từng tiếng động bao dung
Vỗ cho êm chuỗi hệ lụy vô cùng
Đời lang bạt của một người lính thú
Sáng hôm qua tôi là người thiếp ngủ
Đi một mình lên xuống phố mù sương
Phố núi kia ơi, phố có con đường
Lên xuống dốc tìm không ra bạn hữu
Không có bạn làm sao tôi uống rượu
Tôi làm sao sống nổi một ngày đây
Phố núi kia ơi, kẻ lạ đông đầy
Nhìn gã lính không khác gì gã lính
Phố núi kia ơi , một đời phố lạnh
Lạnh hoa vàng, núi đỏ, thác đèo cao
Lạnh hàng cây, tửu quán, lạnh gần nhau
Lạnh thiên cổ, lạnh vào tim máu cạn

Tôi vận rủi làm một người lãng đãng
Ngó mong hoài khuất bóng của người em
Sáng hôm nay đời sống thật bình yên
Sao phố lại đuổi đi người yểu điệu
Vườn đá tảng bàn chân em huyền dịu
In gót hồng lên lớp bụi đời tôi
Là khi tôi hạnh phúc rong chơi
Và quên lãng con thú mù phẩn nộ

Ôi phố núi đêm nay là cổ mộ
Một hàng đèn sáng lạnh cõi bi hoang.

NGUYỄN BẮC SƠN
Phan thiết

11 thoughts on “HOA QUỲ VÀNG LẠNH PLEIKU

  1. Cô đơn trong cô đơn mênh mang..-Mênh mang mênh mang trong cô đơn buồn than…-Buồn than trong cô đơn huy hoàng..-Huy hoàng trong cô đơn lang thang…..Chào Hoa Qùy vàng lạnh..Lạnh nhiều hóa nóng là còn sống..khỏe vui….

    Thích

  2. Cùng là những vùng đất cao nguyên nhưng khác với Đà Lạt hiền hoà, lãng mạn, những thi sĩ thường có chung một cảm xúc dữ dội, thê thiết khi nghĩ tưởng về Pleiku!

    Thích

    • Hình đại diện của Quỳnh Quỳnh nói:

      Pleiku là vùng đất dữ trong chiến tranh đó bạn…tuổi trẻ tập yêu thương ở Đà lạt và tập chết ở Pleiku !

      Thích

  3. Những chàng thư sinh thi sĩ đi vào cuộc chiến…có mất mác, có hy sinh , đầy nhọc nhằn, khổ ải…và khi chiến tranh cơ hồ chấm dứt thì cuộc chiến nội tâm vẫn âm thầm ray rứt…Ai đã chở thanh xuân của tôi đi đâu???
    Pleiku , thời thơ dại tràn đầy kỷ niệm…những năm 60 hoang vắng. Tập đi cà kheo và ăn trứng kiến từ những người bạn rừng….Tôi viết HẢI ÂU LANG THANG tặng những người bạn lớn cùng sống và chia sẻ những kỷ niệm ấu thời… Pleiku, nghìn trùng thương nhớ.

    Thích

  4. Hình đại diện của Âu Thị Phục An Âu Thị Phục An nói:

    Đọc thơ anh Bắc Sơn luôn thấy khinh khoái và khoái lắm…! PA chưa biết pờ lây cu nhưng hoa quỳ vàng thì đã một thời chết giấc với lũ nó trên những dốc đồi Đà Lạt…

    Thích

  5. Đọc đoạn thơ đầu là nhớ thằng bạn thuộc loại “anh hùng lỡ vận lên rừng đốt than” Hơn bốn năm sau (1979) mới gặp được nó:
    “Sao bốn năm rồi mầy không về?”
    “Đi hai ba ngày mới tới bìa rừng… thèm về lắm nhưng trong túi lại không có đồng nào! Vả lại sợ về không còn gặp được ai!”
    Tội ghê!!!

    Thích

  6. Hình đại diện của chu thụy nguyên chu thụy nguyên nói:

    Phố núi kia ơi, phố có con đường
    Lên xuống dốc tìm không ra bạn hữu
    Không có bạn làm sao tôi uống rượu
    Tôi làm sao sống nổi một ngày đây
    Đọc 4 câu này thấy vị trí của bằng hữu khá quan trọng trong đời người thơ, không bạn thì say với ai ? ,…

    Thích

  7. Hình đại diện của Trần Anh Trần Anh nói:

    Xin chào Nguyễn Bắc Sơn thi sĩ, đọc bài thơ đầy tâm trạng phẫn uất của anh bỗng cuồn cuộn nhớ lại một thời đau thương đen tối của tuổi trẻ Việt Nam giữa hai luồng ý thức hệ.
    Và bỗng hiện về những câu thơ cổ:

    “Ba năm trấn thủ lưu đồn
    Ngày thì canh điếm tối dồn việc quan.
    Chém tre, đẵn gỗ trên ngàn
    Hữu thân hữu khổ, phàn nàn cùng ai.
    Miệng ăn măng trúc, măng mai
    Những dang cùng nứa, lấy ai bạn cùng “…

    Chúc anh vui, khỏe.
    (T.A.)

    Thích

  8. Đọc lại bài thơ này của anh,nhớ đến anh và phố núi.Nhớ hoa vàng và kỉ niệm .Nhớ về một thời lãng mạn với thơ ca…

    Thích

  9. Hình đại diện của Tuấn Anh Tuấn Anh nói:

    CHUỖI HỆ LỤY VÔ CÙNG chắc chẳng khi nào êm nỗi đâu anh ơi !!!

    Thích

Gửi phản hồi cho aitrinhngoctran Hủy trả lời