Người đứng sau cửa gương,
Hôn trộm bằng con mắt
Tôi rùng mình quay lưng
Nỗi buồn lên kín mặt.
Yêu tôi thật rồi sao?
Tôi bay như cánh hoa
Người đậu như hạt giống.
Vì đâu mà yêu nhau?
Khuya khát hương ngoại tình
Rủ giấc mơ lõa thể.
Nhớ bàn tay bối rối.
Thèm môi mềm chưa trao
Suốt đêm nằm chiêm bao,
Tỏa tình ra bát ngát.
Tôi yêu người vô cùng.
Tôi yêu người vô cùng…
Về già tôi lên chùa
Ngồi nghe người niệm Phật.
Hai linh hồn già nua.
Hai thịt da tàn úa.
Trái tim chắc còn run
Chỉ mùa xuân là mất.
Người đứng sau cửa gương
Mắt nhìn theo như khóc.
Tôi về đưa tay tìm
Từng vết hôn bỏng rát
Tôi yêu nhau mình tôi
Tỏa hết nghìn đêm hương
Càng cuồng điên cơn khát.
TRÂN SA
🙂
DÕM KẸO DẺO!!!
kiểu cười ông Địa đó lão Tạ!
Biết là kiểu cười dễ thương của ông Địa… Nhưng cũng cho vài chữ ché ẹ!
Trân Sa ơi! Sao sáng chủ nhật mà nó buồn rũ rượi dzầy nè trời!
Xin mượn một câu cuả cụ Nguyễn Du để an ủi bạn thơ nhé:
“Trăm năm trong cõi người ta
Cười là đã khóc- Buồn là sẽ vui”
Cheers!
chào thơ Trân Sa,
rêu chỉ biết đọc thôi không dám nói gì trước những ý từ như ma mị, như thôi miên cuốn ta về cõi nẻo giác ấy…
mong đọc những tác phẩm tiếp của Trân Sa.
thân chào.
“Chiều nay xuống phố
gió ơi đừng đầy
áo choàng lụa mỏng
bay ngoài hiên mây.”
Chào Rêu nhé!
Đó , Trân Sa đó , ai muốn hỏi chi thì hỏi , chớ đừng nói là tui dấu Trân Sa lâu quá.
VỀ GIÀ TÔI LÊN CHÙA… Bao nhiêu tuổi cái thế hệ mình gọi là già???
Sau 75 đứa nào cũng già trước tuổi… Ngâm ngùi mà tiếc ngày xanh!
Thôi thì già như bọn mình mà vẫn còn những vần thơ trau chuốt như thế này, như anh Linh Phương… Tui thèm được già như Trân Sa, Linh Phương lắm lắm!
“Nãi chí vô lão tử diệc, vô lão tử tận, vô khổ tập diệc đạo… viễn ly điên đảo mộng tưởng… ” 🙂
Sa nói tiếng này với người này là quá đúng. Dung chỉ hiểu có chữ điên đảo à.
Chào đồng hương NhaTrang-Huế.Thích cái hình Sa vùi trong tuyết , với nụ cười ” tuổi của nàng tôi nhớ chỉ mười ba” , làm sao tôi hình dung được ” nỗi buồn lên kín mặt ” dấu trong nụ cười tươi tắn đó ???tôi chỉ muốn nghe câu nói rất hồn nhiên , đầy tự tin, khẳng định chủ quyền : ” tôi yêu người vô cùng…tôi yêu người vô cùng…” thế thôi…
Tu là cội phúc, tình là dây oan. Bạn Tuấn Anh đi tu đi! Đi tu 10 năm, xuất tự, rồi sẽ cười như tuổi 13, hahaha! 🙂
Hôm rồi ngồi quán bàn về các nhà thơ với cô bạn, cô nầy khó tính , tuyển ra nhiều nhà thơ ” độc”, trong đó có Trân Sa, chắc là Trân Sa nầy?
Hân hạnh biết một dòng thơ mà PA rất thích.
Xin chia sẻ bút pháp đầy tâm trạng, rất tuyệt vời của Trân Sa.
PA
Mình có đọc thơ Phục An trên Da Màu đó. Ôi, bị được làm “nhà thơ độc” à ? Cám ơn Phục An.
NGƯỜI ĐỨNG SAU CỬA GƯƠNG
MẮT NHÌN THEO NHƯ KHÓC…
Sao mà buồn quá Sa ơi !!!
“Vui quá giả bộ buồn” (BG) đó Quỳnh!
bài 5 chữ quá hay …
Cám ơn CTN
Vẫn là Trân Sa ngày xưa.Bài thơ độc đáo lắm Chúc bạn vui mãi.
Dạ, bài thơ này viết hồi xưa. Cũng chúc anh vui, khoẻ.
Sa ơi , bài thơ cách đây 10 năm đọc lại vẫn nghe như từng giọt acid chảy xuống tay ( không phải tim) mình.
Suốt đêm nằm chiêm bao
Tỏa tình ra bát ngát
Tôi yêu người vô cùng
Bằng tình yêu đắng, chát…
Có thể nào như thế ?
Mô Phật! Không đắng, chát mô! Ngọt ngào như sưã đậu nành có đường phèn! Hai nhân vật trong bài thơ cùng già, cùng cạo đầu đ tu, mỗi người mỗi chuà, hàng ngày đọc kinh hồi hướng cho nhau: “Sắc bất dị không, không bất dị sắc; sắc tức thị không, không tức thị sắc. Thọ tưởng hành thức diệc phục như thị,…, vô trí diệc vô đắc, dĩ vô sở đắc cố,… Yết đế, yết đế, ba la yết đế, ba la tăng yết đế, bồ đề, tát bà ha,,,” Happy ending! 🙂
Ý tứ táo bạo. Bài thơ nắm sự chú ý của người đọc rồi quấn chung quanh ngón tay của mình như quay tơ. “Ngầu” thật. Bái phục.
Trân Sa có nhiều bài độc lắm Bà Tám ! Cảm ơn cái Email rất dễ thương đó nha !