Hương Rừng Cao Nguyên (1)

Nguyễn Đức Diêu

______________

daclac

Nắng chói chang! Quái!  Giờ nầy rồi mà chẳng thấy nó đâu cả, cái thằng Phan chết tiệt nầy.

Tôi liếc nhìn cái đồng hồ hai cửa sổ không người lái, cái di chứng thằng đế quốc để lại, đã 11 giờ trưa rồi.  Mẹ, sắp hàng từ sáng giờ, sắp đến phiên mua vé mà cũng chẳng thấy nó đâu cả, thế mà đêm qua nó thề xe lửa cán đường rầy nữa chứ, dễ điên thật!

Được rồi, không có mầy, tao cũng đi luôn, đợi đấy, tao về rồi tính sổ với mầy sau.

Cầm được chiếc vé xe trong tay, tôi tót lên xe tìm chỗ ngồi, thả cái bịch xuống ghế, sắp hàng từ 5 giờ sáng đến giờ, đứ cả người!

Cũng khá đói bụng, sáng giờ chưa ăn gì cả mà, thôi gặm quách khúc bánh mì, làm bịch trà đá nữa là chịu tới tối luôn.

Vừa lim dim mắt thì bị khều nhẹ̣ vô tay, một thằng nhỏ lem luốc đứng trước mặt,

–  Chú, chú , thuốc lá chú. Tôi lắc đầu. Thằng nhỏ cũng chưa chịu tha tôi:

–  Chú, chú mua cái nầy chú, xài nhiều thứ lắm chú.

Thằng nhóc chìa ra một cái dao xếp đen xỉn màu.

–  Mua thứ nầy làm gì mầy!

–  Mua dùm con kiếm tiền ăn cơm chú, đói quá chú ơi!

–  Thôi được, lấy dùm tao bọc nước mía nghe.

Thằng nhỏ mừng rơn, cười ỏn ẻn, tót cái rột xuống đất.

Chiếc xe rồi cũng lăn bánh, lạy trời!  Nó đứng thêm chút nữa chắc xỉu quá, nóng bức, ngột ngạt…

Xe nhanh chóng rời thành phố, Thủ Đức, cầu Đồng Nai… lùi lại phía sau, đưa người thanh niên đi vào một cuộc phiêu lưu lạ lẫm.  “Nathalie, Nathalie”, tên em dễ thương quá, như em vậy, anh đang đến với em đây.  Dòng hồi tưởng của tôi cũng chạy ngược về sau theo những hàng cây hai bên đường

Tháng 9 năm 1976, ngày khai giảng niên khóa mới của Trường Cao Đẳng Y Tế Thành phố, tôi cũng là một sinh viên mới của trường.  Hôm đó, chúng tôi, những sinh viên mới và thầy cô bắt đầu làm quen nhau.  Lớp chúng tôi gồm 40 người, cả nam và nữ.  Chủ nhiệm lớp là một cô giáo người Bắc, nhìn cô có vẻ khó, không được vui vẻ lắm.  Trong khi cô giáo nói chuyện cùng chúng tôi thì một cô gái bước vào lớp,

–  Chào cô.

–  Em là…?

–  Dạ, em là H’Nathalie Kpă, học sinh lớp nầy ạ, xin lỗi cô em đã đến trễ.

– À ra là em, tôi cũng đang đợi em, không sao, nhưng sao em đi học mà mang gì nhiều thế?

Không riêng gì cô giáo, mà cả lớp học đang nhìn cô sinh viên đến trễ nầy vì cái đẹp có phần khác lạ của cô gái.

–  Dạ, em từ Darlac đến thẳng đây, nên phải mang luôn cả vật dụng ạ.

–  À ra thế! Thôi em xuống lớp đi.

Cô gái mang cả một cái ba-lô to tướng trên lưng, cô bỏ cái balô xuống rồi quay tìm chỗ ngồi.  Hôm nay, tôi cũng là người đi trễ, nên phải vào ngồi chung với hai học sinh nữ, dù là tôi không thích mấy.  Mỗi bàn bốn người, tất cả đều đã đầy, chỉ trừ bàn tôi là ba người, hai cô học sinh nữ và tôi.  Cô bạn học mới nhìn quanh rồi nhận ra, cô bước lại và tôi cũng hiểu ý liền (lại mừng thầm nữa), nên đứng dậy nhường chỗ cho cô bước vào, ngồi kế bên tôi, trước ánh mắt ghen tị của các bạn khác.

Mọi người không ganh tị với tôi sao được khi cô sinh viên ̣ đến trễ nầy có một vẻ đẹp lạ lùng, vừa có chút gì đó thánh thiện nhưng lại cũng vừa có nét man dại của núi rừng cao nguyên.  Cô có làn da hơi ngâm, nhưng mắt mũi rất thanh tao, đặc biệt, mắt của cô xanh biếc như mặt hồ thu.  Cái tên của cô cũng lạ nữa, “Nathalie” là một tên Pháp mà, lạ thật!

Rồi những tháng ngày dài sau đó, chúng tôi đã trở thành đôi bạn thân từ lúc nào không biết.  Nathalie rất dễ thương, từ hình dáng đến cả tính tình.  Nàng rất cởi mở, tự nhiên, không e dè như những người con gái Việt khác.  Đặc biệt là nàng ca và múa rất hay, là một con cưng của ban văn nghệ trường.  Tuy vậy, tôi  thấy nàng  vẫn có một vẻ bí ẩn gì đó mà tôi chưa hiểu được.  Nàng chỉ cho tôi biết nàng là người dân tộc Êđê ở Darlac.  Báo hại tôi phải đi lùng mua cho được cuốn sách về các dân tộc ở Việt nam.  Cũng không biết được gì nhiều, chỉ biết chính yếu đây là một dân tộc theo mẫu hệ , có văn hóa  phong phú và lâu đời.

Tất cả những gì tôi biết về Nathalie chỉ là vậy.  Nhưng trái tim tôi hầu như đã chết theo sóng mắt, giọng ca của nàng, những bài ca lạ lùng bằng tiếng Êđê, nghe nửa ai oán, nửa dỗi hờn những đêm thâu tôi ôm đàn.

Có những lúc, tôi không thể kim nổi trái tim nữa và tôi nhất định sẽ phải nói ra tình yêu của tôi đối với nàng.  Nhưng, có lẽ là nàng hiểu được giây phút đó của tôi nên nàng tìm cách tránh né một cách thông minh và rồi tôi vẫn chưa tỏ tình với nàng được.

Nathalie học rất giỏi.  Nàng tuy là người dân tộc nhưng học hành và làm việc có giờ giấc, tổ chức chứ không như  tôi, hứng đâu thì làm đấy.

Một hôm, trong giờ học, thầy dạy hôm đó là một bác sĩ cũ từ trước 75, ông nầy giỏi nhưng có vẻ như “bị” dạy chứ không phải được dạy.  Trong lúc thực tập, có nhiều người còn chưa hiểu bài học và thực hành không được.  Ông thầy lắc đầu rồi xổ ra một câu tiếng Pháp ” Les idiots qui savourent la paix “.  Tất cả đâu hiểu thầy nói gì, chỉ trừ một người…Nathalie đã trả lời lại thầy bằng tiếng Pháp ” Mon Prof. Avant que vous ayez été docteur vous étiez la même chose “.  Ông thầy trợn mắt, từ đó không dám coi thường chúng tôi nữa.  Sau đó, tôi hỏi Nathalie về hai câu đối đáp của nàng và ông thầy thì nàng viết ra cho tôi hai câu như vậy nhưng không chịu giải nghĩa, bảo tôi tự tìm hiểu đi, làm tôi phải về nhà tra tự điển dịch, may là cũng còn nhớ chút đỉnh cách chia động từ nên mới hiểu được.  Tôi hỏi nàng tại sao biết tiếng Pháp giỏi vậy, nàng chỉ cười, nói lấp lửng là một ngày nào đó tôi sẽ biết.

Hai năm học qua mau, rồi đến ngày mãn khóa, tôi và Nathalie sắp phải xa nhau, hay là chỉ tôi sắp phải xa nàng ?

Ngày cuối gặp nhau, tôi buồn vời vợi.  Trông cái bản mặt  của tôi, dĩ nhiên Nathalie hiểu tâm trạng tôi như thế nào.  Còn nàng, nàng rất bình thản, nàng còn đùa với tôi :

–  Nầy, anh làm gì như đưa đám ai vậy, gặp em không vui chứ gì, thôi em đi nhé ?

Rồi nàng quay đi, tôi vội vàng chận nàng lại :

–  Khoan, em vội thế, anh còn chưa nói hết những gì anh muốn nói mà.

–  Đã hai năm rồi, còn gì nữa mà chưa nói hết hả anh ? Nàng cười ròn rã.

Tôi chưa kịp phản ứng thì nàng lại tiếp:

–  Nhưng nếu anh vẫn còn gì muốn nói thì anh vẫn còn cơ hội mà.

Tim tôi đập rộn ràng,

–  Sao , em nói sao? Anh vẫn còn cơ hội chứ? Tôi ngớ ngẩn nhắc lại.

–  Anh còn muốn gặp lại em không?

–  Em, em sẽ xuống lại đây à?  Tôi lại vội vàng,

– Không, em sẽ không xuống đây nữa đâu.  Nếu anh muốn gặp em, thì anh phải lên chỗ của em.

–  Chỗ em, Darlac à?

–  Phải rồi đó anh, nếu anh muốn đi thì em sẽ chỉ dẫn cho anh. Còn nếu anh không muốn thì thôi vậy, em chúc anh may mắn.

Nàng nói câu cuối nầy với giọng run run.

–  Anh sẽ đi, em biết là anh sẽ đi mà.

Nàng lại cất tiếng cười reo vui rất tự nhiên như tiếng chim kơnia giữa núi đồi cao nguyên.

–  Anh giữ miếng giấy nầy nhé, làm theo nó và anh sẽ gặp em.  Bây giờ em phải đi rồi, mẹ em bị bệnh nên em phải về gấp thôi.

Tôi ngạc nhiên.  Đây là lần đầu tiên tôi nghe Nathalie nhắc đến mẹ, trước đây thì tôi có biết là cha nàng đã mất cách nay vài năm rồi.

–  Em nhận được thư à?

–  Không, em chỉ biết tin qua cái nầy thôi.

Vừa nói nàng vừa chỉ vào đầu nàng.

–  Là sao? Anh không hiểu gì cả!

–  Rồi anh sẽ hiểu thôi mà.  Em đi đây, chúc anh mạnh khỏe nhé.

Rồi kỳ diệu thay, nàng ôm tôi và hôn vào má của tôi, trước sự ngẩn ngơ của tôi và của bao người qua lại trên đường phố.  Đến khi tôi tỉnh người ra thì bóng nàng đã mất hút theo chiếc xe buýt cuối đường…

Tuần lễ sau, tôi rủ Phan- thằng bạn thân nhất trong lớp, đi Darlac với tôi.  Để hối lộ nó, đêm rồi tôi còn phải đãi nó một chầu bia hơi tới bến, nó hứa lấy hứa để sáng mai sẽ lên đường cùng tôi.  Vậy mà…

Bây giờ, ngồi trên xe rồi tôi mới thấy lo lo.  Huyện Lak, một cái tên quá lạ lẫm với tôi, sao mình lại liều thế nhỉ ? Mình không biết gì về nàng cả, gia đình cũng như nơi chốn…tôi cũng thoáng thấy lo, hình như tôi đang bước vào một cuộc phiêu lưu hay sao ấy.  Nhưng rồi ánh mắt trong veo của Nathalie  làm tôi bình tâm trở lại, tôi thật cảm thấy nhớ nàng…

Xe chạy đến Dầu Giây rồi rẽ lên Quốc lộ 20 về hướng Đà lạt, tôi đã từng đi chơi Đà lạt rồi nên biết con đường nầy.  Túc Trưng, La Ngà, Định Quán, Phương Lâm…Những địa danh quen thuộc dần lùi qua, xe đã lên Đèo Chuối, khí hậu bắt đầu lành lạnh, sương mù loanh quanh triền núi…

Xe dừng lại nghỉ ở Bảo Lộc cho hành khách ăn cơm tối rồi tiếp tục hành trình một cách nhọc mệt với người và hành lý nặng trĩu.  Qua khỏi Liên Nghĩa, Liên Khương , xe rẽ trái để vào Quốc Lộ 27, là đường về Buôn Mê Thuột.  Theo lời chỉ dẫn của Nathalie thì từ đây, xe còn phải đi khoảng ba tiếng nữa mới tới Huyện Lak và tôi sẽ xuống xe ở đó.

Nhìn màn đêm dày đặc hai bên đường, tôi cảm thấy rờn rợn.  Tôi dặn bác tài khi nào tới Huyện Lak thì cho tôi xuống.  Bên đường, trải dài cả mấy chục cây số không một ánh đèn, chỉ là một màn đêm đen nghịt, bóng những ngọn cây rũ lờ mờ qua ánh sao trông thật quái dị.  Tôi bắt đầu đâm lo, giờ mà thả tôi xuống đây chắc có nước khóc ròng, sợ không cũng đủ chết.

Rồi xe cũng tới Lak !  Tôi đành phải bước xuống với tâm trạng như bị đuổi xuống tàu giữa biển khơi.

(còn tiếp)

NGUYỄN ĐỨC DIÊU

18 thoughts on “Hương Rừng Cao Nguyên (1)

  1. Hình đại diện của chu thụy nguyên chu thụy nguyên nói:

    Ông bạn Nguyễn Đức Diêu làm tôi nôn. Darlak tôi đến rồi, cũng vào sâu trong buôn ” tốt khoe xấu che ” do già làng mời , ngủ một đêm cho biết rồi.Đang chờ phần 2 của bạn đây, chúc vui với Tương Tri.

    Thích

    • Hình đại diện của NĐD NĐD nói:

      Có được một cô sơn nữ “nhức mắt” mời nhậu cà đắng với rượu cần không dzậy Chu thụy Nguyên ?

      Thích

  2. Hình đại diện của đinh tấn khương đinh tấn khương nói:

    Thân chào ông bạn Nguyễn Đức Diêu, rất mừng được gặp lại ông bạn cùng với bài viết nầy, tui thích cốt thuyện và lối viết hấp dẫn của ông bạn.

    Thích

    • Hình đại diện của NĐD NĐD nói:

      Chào anh Đinh Tấn Khương thân mến,
      Diêu cũng không ngờ gặp lại anh ở đây, cám ơn anh về nhữn glời khíc lệ nhé !

      Thích

  3. Hình đại diện của Thiên Bồng Thiên Bồng nói:

    Chào Nguyễn Đức Diêu,
    Chàng lãng tử mơ màng trên xe khách
    Tim rộn ràng thổn thức nói lời yêu
    Rừng cao nguyên Darlac một buổi chiều
    Xào xạc lá rộn ràng nghe thổn thức
    ……………………………………………….
    Đợi đọc phần tiếp theo rồi comment tiếp nha bạn hiền. Mến.

    Thích

    • Hình đại diện của NĐD NĐD nói:

      Hello chàng rể nhà trời,
      Diêu rất thích những vần thơ bấm nút dí dỏm của bạn hiền, cứ thế làm tới nhé .

      Thích

  4. Xin chào chàng thư sinh áo trắng học trò.

    Thích

  5. Chào mừng bạn Nguyễn Đức Diêu đã lạc bước vào Tương Tri , Xin bạn cho người đọc biết chút ít thông tin về bạn.

    Thích

    • Hình đại diện của Lưu Thy Lưu Thy nói:

      Nghe nói hồi xưa TNTD học ban Hán văn ở ĐHDH. Nhờ Dung dịch giùm mấy câu này:

      thiên địa bất nhân, dĩ vạn vật vi sô cẩu.
      thánh nhân bất nhân, dĩ bách tính vi sô cẩu.
      thượng chi sở thị, tất giai thị chi, sở phi tất giai phi chi.
      nhất gạch nhị gạch, tam gạch tứ ngũ gạch.
      lục thất gạch, bát cửu gạch tất thị chi đống gạch.

      Thích

    • Hình đại diện của NĐD NĐD nói:

      Chào Thu Dung,
      Cái này hơi bị khó đây TD ơi, biết tự quảng cáo ra sao đây.
      Xin tóm tắt chút để ra mắt anh chị em bà con mần quen với nhau nhé.
      NĐD , cưu học sinh Cường Đễ Qui Nhơn, sống ở Pháp và Mỹ. Lang thang tình cờ gặp tuongtri thấy cũng ok nên nhào vô thì không ngờ gặp lại nhiều bạn cũ ở đây, đúng là tuongtri rồi thì tao ngộ mà.

      Thích

  6. Darlak, mình chỉ mới đến có một lần nhưng nơi này đã vô cùng thân thuộc !

    Thích

    • Hình đại diện của Tuấn Anh Tuấn Anh nói:

      Hy vọng sẽ được đọc một câu chuyện đường rừng kỳ bí …đã có nàng sơn nữ xinh đẹp xuất hiện ,và chàng lữ khách miền xuôi : Một đêm trong rừng vắng có cô sơn nữ miệng cười khúc khích ngắm anh lữ khách và lòng bâng khuâng…Một bài tình ca rất đẹp của thời tiền chiến.

      Thích

Gửi phản hồi cho đinh tấn khương Hủy trả lời