PHẠM KHÁNH VŨ
Khi từ biệt ta chỉ còn một nửa
Thôi em về- mưa lại trở về sông
Ngày hội ngộ tình đã già như cỏ
Biết nỗi buồn của biển có nguôi không
Ta có được một ngày nằm với cát
Có một ngày sau đó ngủ quên ăn
Sóng đang vỗ hay lòng ta đang khóc
Chưa nghìn trùng mà mắt đã xa xăm
Ta trở lại nơi này ngồi đợi tối
Thắp nến hồng những giờ khắc hẹn hò
Đêm thì thầm một lời kinh sám hối
Rũ rượi buồn em thổi tắt trăng xưa
Nếu tháng tám em có về lại biển
Hát giùm ta bài hát của mười năm
Uống giùm ta ly café quán cóc
Nhớ nghìn trùng con mắt vẫn đăm đăm
Khi từ biệt hồn ta như giấy rách
Bàn tay thô không ráp nổi tình hờ
Như một chuyến tàu đi trong quá khứ
Tiếng thở dài nghiến đứt cả hư vô
Khi từ biệt ta còn mong chi nữa
Đoá hoa này em giữ tới ngàn sau
Ta khắc khoải như một đời mắc nợ
Mộng trùng lai còn biết đến khi nào
