LỜI TỪ BIỆT QUÊ NHÀ

PHẠM KHÁNH VŨ

Khi từ biệt ta chỉ còn một nửa
Thôi em về- mưa lại trở về sông
Ngày hội ngộ tình đã già như cỏ
Biết nỗi buồn của biển có nguôi không

Ta có được một ngày nằm với cát
Có một ngày sau đó ngủ quên ăn
Sóng đang vỗ hay lòng ta đang khóc
Chưa nghìn trùng mà mắt đã xa xăm

Ta trở lại nơi này ngồi đợi tối
Thắp nến hồng những giờ khắc hẹn hò
Đêm thì thầm một lời kinh sám hối
Rũ rượi buồn em thổi tắt trăng xưa

Nếu tháng tám em có về lại biển
Hát giùm ta bài hát của mười năm
Uống giùm ta ly café quán cóc
Nhớ nghìn trùng con mắt vẫn đăm đăm

Khi từ biệt hồn ta như giấy rách
Bàn tay thô không ráp nổi tình hờ
Như một chuyến tàu đi trong quá khứ
Tiếng thở dài nghiến đứt cả hư vô

Khi từ biệt ta còn mong chi nữa
Đoá hoa này em giữ tới ngàn sau
Ta khắc khoải như một đời mắc nợ
Mộng trùng lai còn biết đến khi nào

TÔI NÓI VỚI CHIÊM BAO

 

Em đừng đi,em hãy nghe tôi nói
Tiếng rên khuya đứt đoạn tiếng còi tàu
Em đi rồi tôi chỉ còn đêm trắng
Tôi nhọc nhằn gây hấn với chiêm bao

Tôi bất động từ trước khi em đến
Bàn tay em chạm khẽ nỗi cuồng si
Con sư tử rũ bờm vàng thức dậy
Tôi bắt đầu bằng một cuộc ra đi

Tôi dâng hiến những gì tôi có thể
Cùng em vươn tay tới cõi tình riêng
Rồi như chim khi hót lời tuyệt vọng
Tôi trở về hôn chiếc bóng của mình

Em đừng đi ,tôi sẽ là hạt bụi
Với trăm năm giọt lệ có gì đâu
Tôi sẽ ướp mùi hương em trong gối
Những đêm dài xô lệch bóng mai sau

Nếu em đi tôi chẳng còn gì cả
Khi vượt qua bằng bước nhảy quá đà
Tôi ngã xuống  úp mặt vào trong cát
Một cuộc đời như mới được sinh ra

Phạm Khánh Vũ

HƯƠNG TÓC RỐI

phamkhanhvu

Em đã xa nghìn trùng như cánh vạc
Cuối mùa mưa bay từng giọt mong chờ
tường vi nở hai hàng hoa tím ngắt
Gọi tôi về hương tóc cũ năm xưa

Thôi thì dám nói chi lời vĩnh biệt
Giữa đường về se sắt cọng mưa hoa
Tôi còn đứng bên này sông tưởng tiếc
Còn âm thầm chong mắt ngó xót xa.

Em biền biệt , mưa cuối mùa không dứt
Ôi một ngày tháng tám khói thu xưa
Tôi chỉ có một thời trong mơ ước
Ôi một thời chim sẻ rất ngu ngơ

Em đã xa nghìn trùng như cánh vạc
Từ một lần tôi vụng dại chia lòng
Tôi còn đứng giữa trời cao ngơ ngác
Và khóc òa chiều vỡ rất mênh mông …

Phạm Khánh Vũ

Trích lời bạt của nhà thơ Trần Dạ Từ trong tác phẩm BIỂN RỘNG HAI VAI :” Rất lạ mà cũng thật  quen. Có cái gì đó vừa lay động. Rất xa mà thật gần. Rất cũ mà thật mới. Chỉ cảm thấy là nó lấp lánh mãi…khi đọc Trần Nguyên Đán.”

Phạm Khánh Vũ của Tuổi Ngọc , cũng là Thương Vũ Minh của Tuổi Hoa ,và bây giờ là mục sư Trần Nguyên Đán…Bạn có thể đọc những tác phẩm của ông trên các trang da màu , tiền vệ hoặc songdao v.v… nhưng với tương tri ,ông sẽ mãi mãi là Phạm Khánh Vũ , một nhà thơ đã làm rung động nhiều trái tim của thời mới lớn.

Hiện ông sống và làm việc ở Maryland , Hoa Kỳ.