NƠI TÓC TIÊN MƯA

trời còn nợ một cơn mưa xa mờ
như anh nợ em nụ hôn sám hối
bức tường rêu quán nhỏ vẫn đang chờ
và lặng lẽ trả cho đêm khoảng tối .

em, như chiếc thuyền con như chiếc lá
trong mưa chiều vì thế phải xa anh
vì thế phải xa em toa tàu đang hối hả
những cuộc đi nghe gió rỗng không lòng .

trái đất là một đường cong
ta dẫn dụ nhau trên hành trình rất phẳng
ly cốc đắng mỗi khi trời tắt nắng
gởi không trung tiếng nói rất mơ hồ .

ngôn ngữ mùa xám đến hư vô
anh che đỡ phía nào nghe cũng rét
và lừa lọc như gió mùa đông bắc
đêm nằm mơ anh gọi đỡ tên mình .

suốt đời còn trả thiếu một nụ hôn
nơi cuối quán tường rêu chờ trả nốt
buồn thong thả ly cà phê vẫn giọt
nơi tóc tiên buồn đang làm một cơn mưa…
NGUYỄN TẤN SĨ

AI ĐƯA

Ai đưa câu bát sang sông
Để cho câu lục khóc ròng ngày xuân
Nhớ ở xa đau ở gần
Mới giông mà đã như tàn cuộc chơi
Nhỡ tay, cuộn chỉ rối bời
Một người ngồi gỡ cả đời không ra
Mưa em tim tím hoa cà
Vần thơ ở lại cũng ngà ngà say
Ai đưa câu bát ngang mày
Thề không uống nữa, gió lay lưng trời
Gió bay , gió thổi bay rồi
Mà chi câu lục giữa đời không xuân
Vầng trăng lục bát phù vân
Dắt thơ qua cõi dương trần, để rơi
một câu ở lại, tơi bời…

Nguyễn Tấn Sĩ

BIẾT LÀ NƠI ĐÂU

Bây giờ đã cuối cuộc xuân
Tiếng con ve đã như gần như xa

Một đời trong cõi người ta
Tìm em áo trắng biết là nơi đâu?
Rằng trời đã hết mưa ngâu
Đêm đom đóm viết những câu thơ buồn
Chút đời thêm những mù sương
Để thềm hiên vắng đêm buông giọt mùa.
Anh thèm khát một cơn mưa
Anh thèm khát những chiều xưa xa rồi
Mùa thi ghế đá em ngồi
Không rơi chiếc lá mà tơi tả chiều
Hỏi lòng, anh biết mình yêu
Hỏi em, áo vẫy mây chiều trôi mau
Biết về đâu, biết nơi đâu?
Đầu hè ve đã gọi màu chia xa.

Nguyễn Tấn Sĩ