YÊU EM RỒI CŨNG DẠI KHỜ.

Yêu em rồi cũng dại khờ
Tình ta chết lặng bên bờ dấu yêu
Hỏi lòng tình có bao nhiêu ?
Để mai kia lỡ một liều thuốc đau
Đời ngàn sau , tình ngàn sau
Em quay mặt lại nhìn nhau lần đầu
Bây giờ, một khúc sông sâu
Một hình bóng đã về đâu bạt ngàn
Hôm em rửa ánh trăng tan
Giọt vàng rơi rắc giữa ngàn bóng mây
Đợi em trọn vẹn kiếp nầy
Xác thân ngã đổ kịp bầy cuộc chơi
Tiếng yêu vang vọng rã rời
Đóa hồng nở muộn còn mời chút sương
Ôm em giữa khoảng trời thương
Ru lời tình cũ trăm đường sầu mơ
Yêu em rồi cũng dại khờ

Nguyễn Đức Diêu

Cơn mưa đã đời.

Nguyễn Đức Diêu

Simon Berger, Pouring Rain Noir

Simon Berger, Pouring Rain Noir

Nhớ lại những ngày còn nhỏ, trời oi bức, rồi cơn mưa ập đến. Những thằng nhóc lại ùa nhau ra đường tắm mưa. Vừa tắm mưa vừa đùa giỡn, rượt đuổi nhau vang dội trong cơn mưa tràn ngập đường phố hiền hòa. Hạnh phúc tuổi thơ thật dễ thương như những chiếc thuyền giấy trôi theo dòng nước vô định.

Lớn lên chút, những cơn mưa rả rích đêm ngày gợi bao cảm xúc cho tuổi mới lớn, ngồi nhìn mưa bay mà lòng thầm mong được đưa đón ai về trong tiếng mưa buồn tỉ tê :

” Mưa buồn rơi rơi ngoài phố,
Nghe như tiếng nhạc buồn triền miên ” ( lạnh trọn đêm mưa/nhạc Huỳnh Anh)

Ôi, những cơn mưa trong đời…
Rồi đến một thời không biết làm gì mặc dù chuyện gì cũng làm để rồi cuối cùng là khu “kinh tế mới” hiện đại nhất thế giới !
Thời kỳ phá rừng làm rẫy, trỉa lúa, những cây lúa chỉ sống nhờ nước mưa. Thường vào giữa tháng 8 âm lịch có một đợt hạn từ một đến hai tuần trong khi lúa đang ra bông. Những cây lúa thiếu nước trở nên xơ xác, chỉ muốn gục ngã trước sức nóng mặt trời. Bao nhiêu người chỉ cầu mong một tiếng : ” Mưa “.
Một chiều gió bỗng nổi lên, những luồng gió mát báo hiệu cơn mưa đến trên bầu trời đen nghịt. Rồi những giọt mưa xối xả rơi. Bao nhiêu người tuôn cả ra ngoài trời hét lên sung sướng điên dại : ” Mưa…mưa …”
Ôi trận mưa đã đời !

Sài gòn những cơn mưa buổi chiều, tràn ngập đường phố .

Ông già Năm, biệt danh Năm “lựu đạn” lại như cơn mưa ra rả :

– Mẹ bà, phố xá gì mà cứ mưa xuống là ngập lụt.

– Thì tại trời mưa chứ tại ai đâu.

– Sao hồi xưa mưa hổng ngập mà giờ ngập, mầy nói tao nghe thử xem.

– Sao tui biết được, chắc tại hồi xưa …ít người.

– Vậy giờ nhiều người rồi sao ? Bộ rủ nhau …xịt xuống cùng lúc hay sao mà ngập chứ !

Mà thật, không biết sao mà nói nữa. Ngày nào cũng thấy làm cống, lô-cốt mọc đầy đường mà ngập thì cứ ngập.
Ông già Năm ngồi trầm ngâm nhìn thành phố qua cơn mưa buổi chiều . Nước đã tràn lên bờ lề, con đường đã biến thành dòng sông nhỏ lều bều rác rưởi. Một lát nữa đây , người người sẽ phải hì hục đẩy xe ra khỏi cái ” vũng lầy của chúng ta ” nầy.

Chiều nào cũng mưa, cũng ngập, nước thì tràn trề nhưng già Năm lúc nào cũng thấy thiếu một cơn mưa cuối cùng. Một cơn mưa mà tất cả những người dân Việt sẽ tràn ra ngoài trời để cùng nhau ca hát, nhảy múa, gào thét bất cứ ngôn từ nào mà họ muốn…trong cơn mưa.

Đó mới thật sự là một cơn mưa đã đời.

 

Rêu phong ngày về.

Ta về bên đá xưa ,
Nghìn rong rêu vẫn đợi .
Trên đời ta mưa lũ …
Hỏi buồn đã xanh chưa ?

Ta về đây hỏi núi ,
Buồn không giữa hoang vu ?
Cây sầu ai trơ trụi ?
Khi Đông chớm sương mù .

Ta về đây hỏi gió ,
Bao giờ ngừng thở than ?
Bao giờ quay trở lại ?
Tìm duyên xưa lỡ làng …

Sao người còn đi mãi ?
Bên gốc cội me già ,
Ai dừng chân thương tiếc .
Một bóng hình đã xa !

Ta về bên sông cũ .
Soi mình giữa nước sâu .
Tìm ngày xưa đã mất ,
Theo nước mang mang sầu …

Nguyễn Đức Diêu

LÃO QUÈ.

Nguyễn Đức Diêu

Old-Asian-Man---Complete-1

Lão Què vo tròn miếng thuốc lào thành viên bi nhỏ rồi nhét vào nỏ điếu cày.  Lão châm đóm, rít một hơi dài sảng khoái rồi nhả khói mù mịt, những cụm khói theo gió nhẹ bay lên trời trong ánh đèn đêm vàng nhạt.  Lão nâng chén trà Thái Nguyên lên và làm một ngụm nhỏ.  Trà ngon thật! Lão thấy tỉnh táo ra và bắt đầu câu chuyện…

Không ai biết rõ gốc tích Lão Què ra sao cả, chỉ thấy lão đóng đô ở cái sân ga Hoà Hưng này không biết từ bao giờ.  Cứ mỗi buổi sáng, lão Què lại lấy vé số đi bán.  Không biết có phải nhờ mồm miệng lão dẻo hay là lão có duyên với nghề mà lão bán khá lắm, ngày nào cũng hết vèo trăm tờ vé số.

Tối về, sau khi ngồi xề xuống gánh cơm của cô bé An- lão thường gọi cô hàng cơm là vậy- dù là cô bé nầy cũng hơn hai mươi rồi.  Lão chỉ độc ăn món thịt kho tàu hũ, hột vịt.  Cô bé khỏi cần hỏi, thấy lão ngồi xuống là làm ngay một dĩa cơm thịt kho tàu hũ, hột vịt thêm ít dưa giá bên trên là xong Tiếp tục đọc

HƯƠNG RỪNG CAO NGUYÊN (2)

Nguyễn Đức Diêu

______________

nmcnfghhg

(tiếp theo) HƯƠNG RỪNG CAO NGUYÊN (1)

…….

Trời ạ ! Đây là huyện lỵ à? Chỉ lèo tèo xóm nhà xơ xác, may quá, có ánh đèn.  Tôi bước lại phía ánh đèn, có vẻ như là một cái quán.  Có vài cái bàn, ghế trước sân.  Quán lợp tranh, ba phía, trước và hai bên trống lốc, ngọn đèn dầu trên bàn vẫn leo lét.  Có lẽ đây là quán Bà Năm, như trong giấy chỉ dẫn của Nathalie, giờ nầy chắc ngủ hết rồi.  Tôi ngồi bịch xuống cái ghế gỗ, thôi đành chờ sáng thôi.  Tôi đốt điếu thuốc, nhìn ra bóng đêm  nghĩ ngợi bâng khuâng.

Bỗng tôi có cảm giác nhột nhạt sau gáy, tôi quay phắt lại và chút nữa rú lên – một người đàn ông đang đứng nhìn tôi từ lúc nào không biết.  Ông ta khoát bàn tay lên, ra hiệu cho tôi đừng sợ,

–  Cậu Duy đi đường có mệt lắm không ?

Chút nữa thì tôi bật ngửa ra xỉu, chưa kịp phản ứng gì thì ông ta lại bồi thêm cho tôi một đòn:

–  Cậu muốn tôi chở vô ông Râysan?

Tôi lại giật thót người, nhìn ông ta như quái vật:

–  Sao… sao… ông biết?

–  À, tôi phải biết chứ.  Cậu uống cà-phê nhé, cà-phê Ban Mê đấy, rồi nghỉ chút sáng tôi sẽ đưa đi.

Ông ta đi vòng bên hông nhà, rồi một lát sau, xuất hiệ̣n bằng cửa trước với ly cà-phê trên tay.

–  Cậu   mệt thì nằm võng nghỉ lát, để tôi đưa cậu cái chăn, trời gió không có muỗi đâu.

Rồi ông ta lại biến mất vô trong nhà, cái ông nầy cũng khá là bí hiểm!

Tôi cũng khá mệt nên uống xong ly cafe là nằm ịch xuống võng, nằm lơ mơ nghĩ tới Nathalie.  Không biết nàng có hiểu được cho tôi, giờ này đang nằm chèo queo nơi đây.  Đêm cao nguyên se lạnh, tôi mệt mỏi chìm vào giấc mơ mộng mị với khuôn mặt Nathalie mờ mờ ảo ảo trong bóng đêm.

Tôi mở mắt ra thì trời đã mờ mờ sáng, tiếng gà gáy chan chát tứ phía.  Đã có vài người đàn ông ngồi uống cafe, nói chuyện rôm rả.  Tôi ngồi dậy, lại cái lu nước bên hông nhà múc nước rửa mặt.  Quay vô, thì đã thấy một tô mì nóng hổi trên bàn, người đàn ông lúc đêm, giờ tôi mới thấy rõ, trông ông cũng bình thường, không có gì ghê gớm mà, tôi nhủ thầm.

–  Cậu ăn đỡ mì, rồi tôi đưa đi.

Thấy tôi còn chần chừ, ông ta lại tiếp:

–  Tôi ăn rồi, cậu đừng ngại.

Tôi ngồi xuống ăn một mạch bay vèo tô mì, làm thêm ly nước trà, khá là no. Ok! Giờ thì tôi lại có thể chiến đấu tiếp rồi Tiếp tục đọc

Hương Rừng Cao Nguyên (1)

Nguyễn Đức Diêu

______________

daclac

Nắng chói chang! Quái!  Giờ nầy rồi mà chẳng thấy nó đâu cả, cái thằng Phan chết tiệt nầy.

Tôi liếc nhìn cái đồng hồ hai cửa sổ không người lái, cái di chứng thằng đế quốc để lại, đã 11 giờ trưa rồi.  Mẹ, sắp hàng từ sáng giờ, sắp đến phiên mua vé mà cũng chẳng thấy nó đâu cả, thế mà đêm qua nó thề xe lửa cán đường rầy nữa chứ, dễ điên thật!

Được rồi, không có mầy, tao cũng đi luôn, đợi đấy, tao về rồi tính sổ với mầy sau.

Cầm được chiếc vé xe trong tay, tôi tót lên xe tìm chỗ ngồi, thả cái bịch xuống ghế, sắp hàng từ 5 giờ sáng đến giờ, đứ cả người!

Cũng khá đói bụng, sáng giờ chưa ăn gì cả mà, thôi gặm quách khúc bánh mì, làm bịch trà đá nữa là chịu tới tối luôn.

Vừa lim dim mắt thì bị khều nhẹ̣ vô tay, một thằng nhỏ lem luốc đứng trước mặt,

–  Chú, chú , thuốc lá chú. Tôi lắc đầu. Thằng nhỏ cũng chưa chịu tha tôi:

–  Chú, chú mua cái nầy chú, xài nhiều thứ lắm chú.

Thằng nhóc chìa ra một cái dao xếp đen xỉn màu.

–  Mua thứ nầy làm gì mầy!

–  Mua dùm con kiếm tiền ăn cơm chú, đói quá chú ơi!

–  Thôi được, lấy dùm tao bọc nước mía nghe.

Thằng nhỏ mừng rơn, cười ỏn ẻn, tót cái rột xuống đất.

Chiếc xe rồi cũng lăn bánh, lạy trời!  Nó đứng thêm chút nữa chắc xỉu quá, nóng bức, ngột ngạt…

Xe nhanh chóng rời thành phố, Thủ Đức, cầu Đồng Nai… lùi lại phía sau, đưa người thanh niên đi vào một cuộc phiêu lưu lạ lẫm.  “Nathalie, Nathalie”, tên em dễ thương quá, như em vậy, anh đang đến với em đây.  Dòng hồi tưởng của tôi cũng chạy ngược về sau theo những hàng cây hai bên đường Tiếp tục đọc