CÀ PHÊ NGỌT

Đào Thị Diễm Tuyết

Screen Shot 2014-02-07 at 4.34.25 PM

Một ngày của tôi bắt đầu bằng ly cà phê. Tôi cứ tưởng chừng như thiếu nó thế giới này sẽ ngừng lại. Những khi rảnh rỗi một chút là nghe những bạn đồng nghiệp bảo nhau: “Đi uống cà phê cái đã” hoặc là, “ra quán cà phê nói chuyện đi”. “Gặp nhau ở quán cà phê X đi nghen”…
Khi tôi bắt đầu nhận thức được thế giới xung quanh, cũng là lúc tôi biết uống cà phê, thứ cà phê nước sái mẹ tôi pha cho tôi từ khi tôi còn rất nhỏ, vì tôi nhất định không chịu uống sữa trắng. Mỗi sáng mẹ tôi để dành cho tôi một ly sữa lớn có cà phê. Sau khi thức dậy, việc đầu tiên là tôi tìm đến ly cà phê của mình và nốc một hơi. Đó là một thói quen mà tôi có được từ tình thương yêu của mẹ. Ngay cả sau này, khi tôi đã lớn, đi học xa nhà, quay trở về nhà mệt mỏi sau một đêm trên tàu, tôi lại tìm thấy ly cà phê mang đầy hương vị thương yêu của tuổi thơ trên bàn học.
Buổi sáng sớm, mẹ tôi thức dậy sớm, nhóm một bếp than hồng và nấu nước pha cà phê cho ba và tôi. Mẹ không uống cà phê, nhưng mẹ luôn làm việc đó suốt ba mươi năm chung sống với ba và những năm sau này với chúng tôi. Bên ly cà phê, tôi không biết là bố mẹ đã nói với nhau những gì, chuyện tình yêu, chuyện làm ăn, hay chuyện con cái, thỉnh thoảng lại có cãi nhau nữa. Đôi khi tôi bị thức giấc vì những lần bố mẹ cãi nhau lúc sáng sớm như thế. Nhưng sáng hôm sau, tôi lại thấy mẹ lúi húi bên bếp lửa cùng với bố bên ly cà phê Tiếp tục đọc