TÁC PHẨM MỚI :VIỆT NAM YÊU DẤU ( Phạm Thu Dung)

Tôi không thể dừng lại khi bắt đầu mở ra trang thứ nhất…Không than trách cho số phận nghiệt ngã , không oán giận những người đã gây cho mình một nỗi bất hạnh lớn lao. Tôi khóc cùng bạn , một tác giả tôi chưa quen nhưng đã có một thời là con nít ở NhaTrang cùng tôi… Trường Phước Hải , Biển NhaTrang…những địa danh vô cùng quen thuộc. Bạn thật quá vĩ đại để tôi ngưỡng mộ …người bạn cùng tên ơi . Tôi sẽ gặp lại bạn nhiều lần nữa.Tại sao không??? Trên con đường chúng ta đang đi ,gập ghềnh…cô độc… những cái nắm tay đã mang lại cho mình một niềm tin , một chỗ dựa vô cùng ấm áp…

TuongTri.Com hân hạnh giới thiệu cùng quý độc giả tác phẩm này.
Sách hiện có bán tại AMAZON.COM

LỜI THÚ TỘI

Gửi các em Iraq, Libya, Syria….
Tôi tên Phạm Thu Dung, muốn thú tội.

Tôi viết Việt Nam yêu dấu với mục đích: cầu mong Hoa Kỳ cùng các Đồng Minh chấm dứt chiến tranh Iraq, Libya, Syria…và ở đâu nữa?
Khi tôi học ở Lund, Thụy Điển, có lần dạo công viên, các em bé tóc vàng mắt xanh hỏi tôi:
“Tại sao có bướu sau lưng?”
Tôi nhìn những cặp mắt tròn, ngây thơ chẳng hề biết bão lụt, cháy nhà, chiến tranh…
Tôi vẽ trên giấy vài nét giải thích xương sống tôi bị gẫy vì bom đạn. Các em chăm chú nghe rồi hỏi lúc nhỏ tôi chơi thế nào, các ngày lễ tết ở Việt Nam ra sao.

“Việt Nam Yêu Dấu” ra đời. Tôi viết cho trẻ con xem.

Loại bỏ các đoạn thương tâm không phải dễ, tôi giữ vài chỗ không vui để chuyện được liên tục và dừng bút khi tôi mười ba tuổi.
Vài người muốn biết thêm, tôi viết vài hàng như sau.

Sau khi miền Nam mất, gia đình tôi được hải quân Nam Hàn cứu và mang về nước. Nhờ chương trình nhân đạo của Liên Hiệp Quốc và Hội Hồng Thập Tự Quốc Tế, chúng tôi định cư ở Úc, Pháp, Gia Nã Đại, và Hoa Kỳ.
Tôi cám ơn Thượng Nghị Sĩ Edward Kennedy cho phép người Việt được vào quốc tịch Mỹ và làm việc ở Hoa Kỳ.
Tôi có mái nhà đụt nắng che mưa và mua thức ăn cho con mèo nhỏ. Như các công dân Mỹ, tôi đi làm, đóng thuế. Một phần thuế dùng vào chế bom đạn cho chiến tranh Iraq, giết Al Q’ai dA.
Chiến tranh Libya để chấm dứt Chế Độ Qadhafi, chiến tranh Syria phòng ngừa khủng bố ISIL và chiến tranh ở đâu nữa?
Bao nhiêu bom đạn giết thường dân và trẻ con?
Chua chát thay, tôi mang quốc tịch Mỹ, cùng phe Đồng Minh gây chiến tranh Trung Đông. Tôi đóng tiền mua bom đạn giết trẻ em Iraq, Syria và Libya… những em bé chẳng gây hấn với tôi.
Bên Mỹ, trời 80 độ, tôi mở quạt máy cho mát. Bên Iraq, Syria, Libya trời hơn 100 độ, người ta sắp hàng chờ mua xăng ở xứ sản xuất hàng tỷ tấn dầu hỏa mỗi ngày.

Các em Iraq, Libya, Syria xin tha tội cho tôi.

Tôi không thấu hiểu nỗi lòng người tha phương đến khi tôi gặp người Bohemien ở Tiệp Khắc đến phi trường O’Hare. Thấy tôi cầm giấy thông hành Hoa Kỳ, anh cười:
– Cô người Trung Hoa?
Tôi nói:
– Không, tôi người Việt Nam.
– Tôi cũng có quốc tịch Mỹ. Tôi từ Tiệp Khắc.Tôi mất nước khi quân Liên Sô kéo vào Phraque năm 1968. Tôi ở Mỹ nhưng lòng tôi lúc nào cũng hướng về Praque, quê hương tôi.
Còn tôi? Thân xác bên này bờ Thái Bình Dương cách xa Việt Nam 16,000 dặm, hồn tôi theo mây trắng đến phương nào?

Ăn xong bữa chiều, tôi mở TV xem tin tức. Từ mấy năm nay, tin hàng đầu thường về trận chiến Iraq, Syria, Libya. Hình ảnh chiến tranh: người chết, trẻ con bị thương… em bé gào thét trong lửa đạn, em bị bom mất cả hai cánh tay. Tôi thấy mình trong các em bé này. Xương sống tôi bị gẫy vì bom Hoa Kỳ oanh tạc Hà Nội khi mẹ còn bồng trên tay, bom B52 hay F21?
Lần này B52 xé tan bầu trời Iraq, Libya, Syria mang đến tang thương khắp nơi. Đã bao nhiêu người chết và bị thương, nhưng chiến tranh vẫn kéo dài đến hôm nay, 2014?
Trên đường phố Baghdad, trẻ con tàn tật lê lết xin ăn. Người lính Mỹ cho em bánh mì kẹp thịt, em hớn hở về vỉa hè chia cho em bé… Em kia reo mừng vì nhà thương Anh quốc hứa sẽ làm cho hai cánh tay giả. Em dùng răng cắn vào cặp sách đến trường trong khi chờ đợi. Đây cũng là hình ảnh của tôi, tập bò tập đi lúc lên năm.
Ai đánh cắp tuổi thơ và giam cầm chúng tôi trong những hình hài tàn phế này?

Hôm nay đã hơn bốn ngàn lính Mỹ tử trận ở Iraq và hơn bốn ngàn thương binh. Người lính Mỹ trẻ tuổi muốn đem theo con chó con khi đi công vụ bên Iraq. Vẻ non nớt của anh khiến tôi tự hỏi “Anh có biết mình đang làm gì không?” hay là cũng bị dùng như một quân cờ thí?

Vài tháng sau, một tỉnh nhỏ bên Mỹ cử hành đám tang chia buồn với gia đình người học sinh vừa tốt nghiệp Trung học mấy tháng trước. Số lính Mỹ tử trận càng ngày càng tăng. Bao giờ các thanh niên Hoa Kỳ được trở về tắm biển, trượt tuyết… thay vì đổ mồ hôi nơi sa mạc Trung Đông?

Các em Iraq, Syria, Libya tha tội cho tôi.

Sadeko Sasaki, em bé Nhật bản bị ung thư bạch huyết vì phóng xạ của bom nguyên tử Hoa Kỳ thả xuống Hiroshima năm 1945. Chizuko, bạn em, lấy giấy gập thành hình chim hạc, tượng trưng cho Hòa Bình. Hội Chim Hạc Hòa Bình được thành lập ở Nhật Bản, người ta tin rằng :
Đây, tiếng khóc
Đây, lời nguyện cầu
Cho Hòa Bình Thế Giới

Chiến tranh Việt Nam kéo dài hơn hai mươi năm. Chiến tranh dữ dội nhất trong thời nhiệm kỳ Tổng Thống Nixon Hoa Kỳ. Oanh tạc cơ Mỹ thả bom xuống miền Bắc nhiều hơn số bom dùng trong Thế Giới Đại Chiến Lần Thứ Hai. Chẳng ai dám mơ đến hai chữ Hoà Bình, nhờ ơn trên, chiến tranh chấm dứt năm 1975.

Tôi bắt chước Chizuko, gấp giấy thành hình chim hạc tặng em Iraq, Libya, Syria cầu xin Hòa Bình đến trên quê hương các em. Tin tưởng nơi Thượng Đế và tha tội cho tôi nếu em hiểu rằng chúng ta cùng là nạn nhân của các Đại Cường Quốc.

Tôi chợt nhớ mình đang nói chuyện với trẻ em Iraq, Syria và Libya. Đôi mắt đen tròn nhìn tôi như bảo: “Chẳng hiểu cô ta nói gì.”

Các em không nói tiếng Việt. Tôi nhờ gió gửi đến em tâm sự một người cùng số phận.

Thân mến,

Phạm Thu Dung

7 thoughts on “TÁC PHẨM MỚI :VIỆT NAM YÊU DẤU ( Phạm Thu Dung)

  1. Tôi Việt quốc tịch Mỹ Tôi tật nguyền kỳ dị?!Lưng gù mang cục bướu To không lồ cứ đi…-Lang thang buồn suy nghĩ..Số phận tôi được gì?!”Nhàn nhã ở nhà chơi…Đùa với mèo làm vui…”-Vẫn sống trong xã hội Việc làm bổn phận người Đóng công ích xa4 hội Thuế má đều đặn gởi…-Và thuế lý do Tội ! Từ tay người gây Lỗi!”Phục vụ cho chiến tranh!Mua vũ khí súng đạn!”-Để cho tôi cảm thán Những đau thương nước bạn Những em bé bất hạnh!”Có Tội tôi góp phần!”Ôi những đôi Mắt hiền lành!Vô tư hỏi bình thản”Vì sao U Cục Bướu?”Nhìn trông thật lạ lùng?!-Trả lời sao cho thông ?Giải thích sẽ dài dòng..Chất da cam mục xương Nạn nhân tôi gảy lưng!”

    Thích

  2. Hình đại diện của Lệ Lệ nói:

    Đọc mấy lời “thông tin” của TNTD, tôi nhớ lại hoàn cảnh những trẻ nhỏ VN trước 1975: CP Đức tài trợ chương trình dưỡng dục các em có bệnh/tật về thần kinh; các em được tập trung 2 nơi: Sài Gòn và Đà Lạt. CP Đức biết mất miền Nam rất sớm, di tản hết các em qua Đức, hồi tháng 2, tháng 3 – 1975. Tại VN các em được gửi đến các trường công học chữ, đi đâu cũng có y tá theo hầu vì các em khg tự chủ bản thân. Tôi có quen với ông Bác Sĩ VN được Đức mời chăm sóc các em, ông ấy hiện ở California. Trường hợp của P Thu Dung rất đáng khen. Trường P.Thu Dung học ở Nha Trang là nơi tôi thực tập sư phạm tiểu học năm 1961, một tuần. Nha Trang là thành phố dễ thương, người dễ thương và giỏi nhiều phương diện.
    Tôi chưa đọc tác phẩm của P. Thu Dung…vì không biết mua ở đâu, nhưng có đọc bản tin sách ra mắt công chúng trên net, thật tình tôi ngưỡng mộ một người có tâm, có chí, càng biết ơn sự công bằng của Thượng Đế dành cho ai cái diễm phúc mà P. Thu Dung không có…nên xưa nay cứ nghe người ta gọi Giời Ôi!
    Chúc P.Thu Dung có Tâm AN TÂM, có Chí ĐẠT CHÍ

    Thích

  3. Cô này chạy giặc từ năm 1954 từ Hải Phòng đó Du Ngã. Không được lên máy bay vì bị gãy cột sống ,khi ấy cô mới 1 hay 2 tuổi. sau đó cả nhà phải tìm mua một chiếc thuyền nhỏ , vượt tuyến. …(Một đoạn trích :…thành phố điêu tàn bởi phi cơ oanh tạc Hoa Ky F18. F21 ,B52…Tổng thống Hoa Kỳ Eisenhower muốn lập căn cứ quân sự ở Đông Dương chống lại cộng sản Trung Hoa…Đài BBC loan báo số bom người Mỹ thả xuống Bắc Việt nhiều hơn số bom dùng trong Thế giới đại chiến 2…Còi hụ hàng ngày báo tin phi cơ Mỹ oanh tạc…)
    D. sẽ mang quyển này về tặng Du Ngã vào cuối tháng 9.

    Thích

  4. Hình đại diện của Du Ngã Du Ngã nói:

    Nhân vật vừa được hải quân Nam Hàn cứu khi mất miền Nam VN, đồng thời bị gẫy xương sống do bom Mỹ thả xuống Hà Nội. Lạ nhỉ?

    Thích

    • Gia đình cô di chuyển qua nhiều thành phố . Cô ở NT thời Tiểu Học , học trường Tân Phước , nay là Phước Tiến…Lớn hơn D. vài lớp. Nhưng cô vẫn thấy D. đi học bằng cyclo mỗi ngày ngang qua trường cô , nên biết mà không quen.Sau đó cô vào SG , học Gia Long. Năm 75 qua Tây Đức học ngành giải phẩu thần kinh
      Qua Mỹ cũng chưa quen nhau… nói chuyện một đỗi mới vỡ ra là cố nhân . Cô hiện là Bác sĩ giải phẩu về thần kinh… Mỗi lần giải phẩu cô phải đứng trên một chiếc bục chuyên dụng vì cô thấp dưới 1 m.
      Một tấm gương nghị lực rất đáng để chúng ta ngưỡng mộ. Cô có chương trình hỏi đáp y học trực tuyến ở đây.

      Thích

    • Có một sự nhầm lẫn từ tác giả : Người Mỹ KHÔNG HỀ THAM CHIẾN trong chiến tranh Pháp Việt , nên không thể nói tác giả bị thương tật do bom Mỹ !

      Thích

Comment