Huyền Chiêu
Nhạc sĩ Trúc Phương sống cùng thời với tôi. Thuở ấy có lẽ ông là anh lính “ở miền xa”, còn tôi là cô nữ sinh áo trắng hậu phương. Chúng tôi đã có một thời được sống trong quê hương rất đỗi thanh bình:
“Hàng dừa cao nghiêng nghiêng soi bóng sông
Mộng ngày mai say sưa những ước mong” *
Nhạc Trúc Phương đã từng rất hiền :
“Quê em nắng vàng nhạt cô thôn
Dải mây trắng dật dờ về cuối trời” *
Rồi chiến tranh bổng dưng rơi xuống đúng vào tuổi thanh xuân tươi đẹp của chúng tôi. Và nhạc trúc Phương không còn mang giọng điệu thanh bình. Nhạc Trúc Phương bất thình lình trở nên ai oán như những tiếng nỉ non, than khóc trong những ”đêm lạc loài , giấc ngủ mồ côi” của những người lính bị quăng vào cuộc chiến phi lý và dai dẳng .
Thuở ấy nhạc Trúc Phương gần gũi với quần chúng miền Nam hơn Phạm Duy và Trịnh Công Sơn. Ông nói được tiếng lòng người lính trẻ Tiếp tục đọc