
Ngọn đèn đỏ từ góc tường quán cà phê hắt ánh sáng đỏ bầm xuống những mái đầu khua động nhấp nhô quanh những cái bàn thấp. Vệt đỏ chạy nhấp nháy lên mặt gương, lấp lánh quanh các thành ly, đọng trong đôi mắt của Phượng mở lớn nhìn tơi sửng sốt, choáng váng, không tin nổi. Quả là không tin nổi. Thế nhưng tôi gặp lại Phượng ở đây, trong cái quán cà phê sang trọng ở một góc đô thị sau mười năm lặng lẽ biến mất khỏi đời Phượng như một cơn giông chạy ầm ầm qua thung lũng nhỏ yn tĩnh. Mọi việc xảy ra dường như không thực. Tôi cũng không ngờ gặp Phượng ngẫu nhiên như thế ở cái thành phố vài triệu dân này. Tôi chỉ vào đại một quán cà phê nào gần nhất trên cuộc hành trình lang thang từ chiều đến giờ. Chẳng chọn lựa gì. Nhưng cái điều chọn lựa đ nằm sẵn ở sự tình cờ.
Phượng rời khỏi quầy, thong thả, uyển chuyển đi đến chỗ tôi ngồi, khẽ cúi mình. Ừ, vẫn dng đi khoan thai, vẫn giọng nói như ngân nga, vẫn cặp mắt lá răm liêu trai từng cuốn ht tôi vào những cơn lốc điên cuồng thuở nào.
“Anh Hưng. Lâu quá mới gặp anh. Gió nào thổi anh đến?”
“Gió độc hại.”
Phượng mỉm nụ cười chết người quen thuộc. “Có thể độc mà chưa chắc đ hại. Nhưng anh dùng gì đây?”
“Như cũ.” Mười năm nay tôi vẫn uống cà phê pha với rượu rum. Ngày xưa Phượng đ tập cho tơi uống kiểu đó. Phượng chớp mắt, gật đầu với nụ cười tựa như đồng la v quay vo trong.
Tơi chm thuốc ht. Một ci gì đó tưởng đ chơn chặt trong mộ chí rong ru của qu khứ giờ đây vụt hiện ra như một ảo ảnh chập chờn. Tôi không muốn hoài công khai quật dĩ vng v kỷ niệm, vốn l những thứ đ từng tạo ra những huyễn tượng phiền toái và nhiều khi là vô ích cho cuộc sống của một kẻ phiêu bạt. Nhưng cuộc gặp gỡ tình cờ ngay ở giờ pht hiện tiền lại khiến cho qung đời quá khứ bàng bạc mơ hồ ấy đột ngột ngoi lên như một con rắn m hiểm ở giữa lồng ngực, gy ra một cơn đau nhói ở tận cùng trái tim xác xơ buồn b. H lẽ qu khứ cũng cịn cĩ đủ nọc độc để tiêm vào ci lịng hiện tại ư? V há lẽ nọc độc của quá khứ không thể cân bằng được với liều thuốc hồi sinh diệu kỳ của một hoài niệm đằm thắm dịu dàng về mối tình cuồng nhiệt năm ấy hay sao? Ngay cả lúc này tôi cũng không thể lý giải gì được cả. Trong tôi dần dần đầy ắp những cảm giác tê dại của cả nỗi đớn đau lẫn niềm vui sướng.
Ngôi biệt thự nằm ẩn khuất sau vườn cây ăn trái và những giàn nho trĩu quả. Vương đưa tôi vào phịng khch, nồng nhiệt nĩi, “Cậu phải ở chơi với tớ ít nhất hai tuần đấy.” “Thôi đi, vài ngày được rồi mà. Tớ không muốn làm phiền gia đình cậu.” “Ơ hay! Phiền tối gì kìa?” Vương cười lớn, phô cả hai hàm răng trắng, sạch và bóng như bằng men sứ. “Chỉ có hai vợ chồng tớ thôi mà. Nào đ con ci đùm đề gì đâu mà cậu vướng bận? Để tớ giới thiệu bà x cho cậu. Phượng cũng là một cây văn nghệ văn gừng đấy. Giọng treble rất chuẩn. Gặp cậu ắt là hợp. Phượng à! Ra đây em! Có anh Hưng ở Buôn Ma Thuột xuống chơi em à!” Một bóng xanh thấp thoáng phía sau tấm rèm trúc in hình cha Một Cột. Tiếng rèm khua nghe lách cách. Người thiếu phụ tiến ra như một ảo ảnh lạ kỳ trong sương khói cuộc đời. Cái ảo ảnh mà cả đời tôi cho đến khi ấy đ khơng ngừng kiếm tìm vơ vọng. Phượng đó, vợ Vương, người bạn thời niên thiếu của tôi. Vóc dáng mảnh mai cao ráo trong bộ đồ màu xanh lục nhạt. Tóc mây óng ả. Cặp mắt óng ả đuôi dài. Tôi trầm đi trong một nỗi bàng hoàng bất ngờ không mong đợi. Sau một cái gật đầu nhẹ nhàng, Phượng đưa tay ra cho tôi bắt. Tôi gần như nín thở khi nắm lấy bn tay nhỏ nhắn thanh tao ấy. Hai hạt nhn đen lóng lánh xoáy, hút trong luồng mắt tơi. Chúng như muốn hỏi, anh đấy sao? Ồ, vâng, tôi đ ở đây. Cặp mắt tôi trả lời thế. Vẫn vô tư như mọi khi, Vương vồn v giới thiệu, quảng co tơi với Phượng, “Hưng là bạn học của anh hồi những năm học lớp 11, 12 ở trường Lê Quý Đôn, Nha Trang. Bây giờ là giáo viên dạy Anh văn, đồng thời dạy đàn classic ở tư gia. Một tay đàn có hạng đấy nhé. Tài hoa, nghệ sĩ, nhưng ba mươi tuổi đầu mà vẫn cịn sống độc thân côi cút. Chưa chấm được nàng Kiều nào.” Phợng cười cười, “Anh Hưng kén quá vậy.” Tôi nói một cu rất lng, “Chắc phải nhờ Phượng làm mai làm mối dùm.” “Được thôi. Miễn là anh phải ở lại lâu lâu tí. Nhân duyên phải cần có thời gian mà.” “Cĩ thật phải cần cĩ thời gian khơng?” tơi nhìn su vo mắt Phượng và dường như bắt gặp được câu trả lời. Cần đấy, anh ạ.
Vương vỗ mạnh vào vai tôi. “Ở lại chơi với vợ chồng tớ đi. Cậu đang nghỉ hè mà Hưng? Phượng có cô bạn gái xinh lắm. Phải không, Phượng? Nết na, có học thức, đủ tiêu chuẩn. Tố Loan đó, em à! Cũng là con nhà giàu và cũng phịng khơng chiếc bĩng. Làm mai cho Hưng được đó Phượng!” Cặp mắt có đuôi liếc nhanh về phía tôi khi Phượng đi lại bên một bức tường kéo tấm rèm cửa sổ lên. “Phượng không nghĩ là anh Hưng hợp với Tố Loan. Nhưng…cứ thử xem nhé?” “Tôi hoàn toàn là người có khả năng thử nghiệm,” tôi nói. “Nhưng về ái tình, đây là vấn đề trắc nghiệm, anh à,” Phượng cười nhẹ, “trái tim con người ta ma quái lắm. Cần phải trắc nghiệm lại độ rung của nó bất cứ lúc nào có thể.” “Mà thôi,” Vương cắt ngang, “Chưa gì đ lý luận tình yu ? Phượng! Em vào sửa soạn một thứ gì đó được không?” “Để làm gì?” “Thì…em chịu khĩ vo bếp nghin cứu một vi mĩn nhắm lai rai no đó đi. Anh và anh Hưng phải uống với nhau một trận tương phùng sau năm năm cách biệt, phải không Hưng?”
Đ bảy năm chứ không phải năm năm như Vương nhớ. Sau khi rời khỏi bậc trung học, vào năm 1974, bọn tôi cịn gặp nhau một vi lần nữa trong cuộc đời cho đến khi tôi chuyển lên sống ở vùng cao. Vương, người bạn khá thân thiết trong số vài người bạn hiếm hoi của tôi. Hắn vui vẻ, liến thoắng, nhưng chất vui ở hắn khơng cĩ sức lơi cuốn. Nĩ nhn nhạt, te tẻ lm sao ấy. Vương cũng là người hời hợt. Hắn không quan tâm đến bất cứ thứ gì cĩ tính chất văn mỹ học. Đại khái chỉ xem xét chiếu lệ với dạng cởi ngựa xem hoa hơn là để cho lịng phải đắm đuối hay vùng vẫy trong những chiều su quyến rũ của tm hồn. Dường như hắn ngại phải tiếp xúc với những điều huyền diệu đầy khó khăn và bí mật đối với trí năng và tâm thức của một kẻ bình thường một cách đơn điệu như hắn. Tôi không thể hiểu được tại sao một người như Vương lại có thể cưới được một người vợ xinh đẹp, sắc sảo và đầy bí ẩn như Phượng. Điều này dường như là một sự bất công gớm ghiếc. Hay ít nhất cũng là một sự sắp đặt sai lệch của tạo hóa.
Phượng dọn lên một khay đồ nhắm ngon lành và ba người bọn tôi cùng ngồi chia sẻ một chai cognac.
Tôi đ ở lại với vợ chồng Vương không phải vài ngày mà đến hai tuần lễ. Và đó là một qung đời tuy ngắn ngủi mà tràn trề, dữ dội và nhức nhối của tôi. Vương đi làm ngày hai buổi ở một cơ quan thiết kế xây dựng. Hắn vô tư và sốt sắng giao Phượng nhiệm vụ tiếp đi tơi trong suốt những buổi sng v buổi chiều vắng mặt hắn m từ bao năm nay vốn đơn điệu và dài lê thê đối với người thiếu phụ quyến rũ ấy. Có tôi, những buổi sáng và những buổi chiều của Phượng trở nên đầy sinh động. Tôi đàn cho Phượng hát, hoặc Phượng ngồi làm mẫu cho tôi vẽ ký họa bằng bt chì than. Mọi việc như trôi trong một giấc mơ. Tôi và Phượng nói với nhau bằng những ánh mắt và nụ cười mà như những kẻ đồng la trong một m mưu kín đáo, chúng tôi trao đổi cho nhau với tất cả nỗi vui sướng thầm lặng lẫn niềm bất an xao xuyến với lương thức. Tôi không dám đi xa hơn mức độ cho phép ấy. Đôi lần tôi bắt gặp đôi mắt Phượng ngập ngừng nhìn tơi như dị hỏi, như cật vấn, và cả như thôi thúc. Nhưng quả thật l tơi khơng thể đi xa hơn được nữa. Cả một hàng rào vô hình đ thiết dựng ln v ngăn cách hai đứa tôi như một màn sương mờ mịt. Hố thẳm ở ngay dưới chân và đỉnh cao ở ngay trên đầu. Cĩ một sợi dây trói buộc ở trái tim và một con dao găm đâm ngang trí no. Phượng là vợ của bạn tôi. Đ bao nhiu lần lời khẳng định ấy cứ nhảy nhót trong đầu tôi như một câu phù chú ma quái mỗi khi nỗi đam mê khốc liệt muốn đẩy tôi đến một bước nhảy quyết định. Tôi ước ao, tôi cầu mong, tôi kềm chế, tôi dằn vặt. Tất cả có lẽ đ biểu hiện qua nt mặt v cử chỉ của tơi. Và Phượng hiểu. Tôi tha thiết được ôm ghì Phượng vào trong vịng tay nồng nn của mình, hơn vo cặp mắt đa tình ấy, đôi môi nùng diễm ấy, khuôn mặt liêu trai ấy. Nhưng tất cả những gì tơi cĩ thể thể hiện tình yu của mình chỉ l nhìn Phượng, cười với Phượng, và nói với Phượng những câu nói nhẹ nhàng, kín đáo có sức diễn cảm mà chi riêng những kẻ yêu nhau một cách thầm lặng đầy khổ sở như bọn tôi mới nhận hiểu và nắm bắt được.
Những buổi sáng và những buổi chiều êm đềm ấy trôi đi trong một cung bậc thiết tha, lặng lẽ và đầy gai góc ẩn giấu đàng sau những nụ hồng mượt mà của thần ái tình. Hai đứa tôi sống trong một hịa m mơ màng mà rạo rực, ở đó ngôn ngữ không có đủ chỗ để phô trương và cả thế gian như đầy cách trở.
Phượng vừa hát xong bản Tristesse. Nỗi buồn chất ứ trong cả hai đứa tôi đến nỗi nó chảy lan ra cả không gian nho nhỏ của căn phịng khch thanh nh, nơi chứng kiến cuộc tình thầm lặng, đẹp đẽ một cách bất trắc. Phượng nhìn lung ra ngồi khu vườn nhạt nắng lúc này đang có một đàn bướm vàng bốn con nhởn nhơ bay lượn quanh các bụi hoa nhài. Khuôn mặt Phượng trầm trong một nỗi buồn lng đng. “Đôi khi Phượng ước mình được là một cánh bướm tung tăng như thế…trong tự do và tình yu bt ngt. Con người ta sống mà không dám sống trọn vẹn đ l một nỗi khổ t ngục, huống gì sống với một ảo tưởng trọn vẹn, cứ mỗi ngày phôi pha đi hương liệu của trái tim cho đến khi nó đ trở nn cằn cỗi. Rồi đến một lúc nào đó giật mình gẫm lại thì đời mình đ lng phí mất tất cả sức sống, tất cả tuổi thanh xun, tất cả những gì thật sự l cần thiết nhất cho một đời người.” Tôi thận trọng không muốn động chạm đến chỗ mạch nguồn đang tắc nghẽn của Phượng, nhưng ít ra tôi cũng phải khơi mở một nguồn mạch nào khác để Phượng không có cảm tưởng đang nói vo thinh khơng. “Cuộc đời vốn không đơn giản như ta nghĩ . Nhưng đôi khi nó cũng khá giản đơn đấy Phượng. Hạnh phúc cũng rất đơn giản nếu như ta đừng kiếm tìm v chọn lựa. Hy sống v cứ để hạnh phúc đến và đi và đến. Đừng mong cầu hạnh phúc thì sẽ khơng thấy khổ sở khi khơng cĩ nĩ. Mong cầu l tự huyễn hoặc mình.” Phượng bật cười, “Anh muốn Phượng sống cứ như một hịn đá lăn vậy à? Thế thì lăn mi cĩ bao giờ rong ru bm vo được? Phượng lại cứ thích cho đời mình phủ đầy rong rêu. Tiếc rằng đời Phượng bình lặng một cách nhạt nhẽo nên rong rêu không có chỗ để bám vào mảnh hồn đ trở nn trơ lì cảm gic.”
Tôi cười khổ. “Phượng là người đàn bà cĩ cảm gic mạnh ở ý chí v ý chí mạnh ở cảm gic.” Phượng nhíu my cĩ vẻ suy nghĩ, “Cu nĩi của anh nhiều ẩn dụ quá. Phượng phải có thêm thời gian mới hiểu được.” Đó là lần đầu tiên hai đứa tôi nói chuyện có vẻ nặng về tri thức và lý luận hơn là tình cảm. Nhưng đó cũng là lần đầu mà Phượng đ khơi mở chỗ ngĩc ngch su kín buồn b của tm hồn nng, dẫu cho ở một mức độ truyền đạt khá khiên cưỡng mà sức cảm thụ của tôi bị chững lại ở những chập choạng đầy vẻ dụ ngôn của từ ngữ.
Đ một tuần trơi đi trong trạng huống mơ hồ ấy, mơ hồ mà đầy sức tiết lộ. Nhưng sau một tuần, lc ny ngồi quy quần bn nhau quanh chiếc bn con trong phịng khch, tơi nhận thấy một đôi lần Vương có vẻ như nhìn tơi v Phượng với vẻ dị xt hơn là tự nhiên như trước đây. Tôi tự hỏi liệu hai đứa tôi có để lộ ra một hơi hướm khác lạ nào trong quan hệ hay không? Vương có phải là kẻ có trực giác tinh nhạy hơn là tôi tưởng không? Hay một mặc cảm tội lỗi đ gy cho tơi nỗi hồ nghi ấy? Nỗi hồ nghi khơng xt về mặt đạo lý thông thường m xt về tm lý đ cĩ một sự khập khiễng trong ý nghĩa của nĩ: nghi kẻ ấy nghi mình! Quyền được nghi ngờ là của Vương.
Tơi đâm ra lúng túng, ngượng ngập trong giao tiếp với Phượng khi có mặt Vương. Nhiều lần tôi làm ra vẻ lơ đễnh trước Phượng, hoặc lẫn tránh đôi mắt nồng nhiệt của Phượng. Tôi hoảng hốt khi thấy Phượng bất chấp sự có mặt của chồng mình, vẫn nhìn tơi với nh mắt nồng nàn ấy, vẫn cười với tôi bằng nụ cười chỉ-anh-và-em ấy. Ngược lại, đôi lúc tôi khổ sở khi thấy Vương chứng tỏ quyền làm chồng của mình đối với Phượng, hoặc có những âu yếm thường tình của chồng đối với vợ, mà tôi không thể nào xem đó là những cử chỉ thường tình, bởi vì r rng Phượng đón nhận những âu yếm của chồng nàng bằng một thái độ gượng gạo, đôi khi hoàn toàn lnh đạm.
Một lần, khi bước vào nhà, Vương ôm hôn vào môi Phượng, và Phượng đ nhìn tơi bằng nh mắt của một con th bị mắc bẫy. Tơi ghen với Vương một cách khổ sở, và tôi bất lực nhìn Phượng đi đứng, nói cười, sinh hoạt trong ngôi nhà này với tư cách người vợ của bạn tôi.
Trong một tuần lễ, bọn tôi chỉ uống lai rai bốn lần, trong mức độ vừa phải, vì tửu lượng của tôi không cao lắm. Những lần ấy Phượng đều bảo tôi đừng để cho Vương uống quá chén. Ngày thứ tám, Vương đem về một kí thịt lợn rừng và hai chai rượu Nàng Hương. “Hôm nay tớ có một chuyện hên trong quan hệ làm ăn riêng tư ngoài phạm vi cơ quan, vì thế bọn mình cĩ quyền uống một trận cho đ cổ họng. Huơng nữa cĩ mĩn thịt lợn rừng ny đưa cay thì số dzch!” Tơi lo ngại, “Gì m đến hai chai? Tớ không uống nổi đâu!” “Cậu cứ uống theo khả năng cậu,” Vương cười, nháy mắt, “Tớ không ép đâu mà. Cịn b x cĩ nĩi thì nĩi, chẳng quan trọng. Lu nay mình chẳng hề uống được một lần nào gọi là ngút ngàn cả. Uống rượu không đủ tửu lượng thì khĩ chịu lắm.” Phợng cĩ nĩi rằng Vương uống rượu dữ dằn lắm. Tôi chưa r dữ dằn l thế no, vì thế lần ny tơi muốn thử chứng kiến cho r.
Thịt lợn rừng được Phượng làm thành hai món: rán và nướng. Nhìn thấy hai chai rượu trên bàn, Phượng cau mày, “Hôm nay tăng chỉ tiêu à?” Vương cười hể hả, xoa xoa hai bàn tay,”Chẳng sao! Chẳng sao! Em cứ để cho anh uống thoải mái một bữa đi. Vừa trúng áp phe mà.” Tôi thấy được ci vẻ hn hoan khơng bình thường của Vương và sự im lặng nhẫn nhục của Phượng. Khi uống hết chai thứ nhất (Vương uống gấp ba lần tôi, nghĩa là tôi được một ly thì Vương đ ba ly) ,Vương bắt đầu nói huyên thuyên, bắt từ chuyện ny sang chuyện khc trong những công tác và chuyện làm ăn riêng (phi vụ, như hắn thường nói), về các mối quan hệ nghề nghiệp, x giao, những lối ứng xử với cấp trn v cấp dưới, các mánh khóe thông đồng với các bạn đồng sở để đoạt chiếm tiện nghi trong nhiều mặt của đời sống kinh tế mặt tri : tiền thưởng, hàng phân phối, định mức, giá thành nguyên vật liệu, tiền chuyên chở, bốc dỡ, các khoản “đặc thu” về hao hụt, phát sinh, thặng dư, về các thứ lệ phí khảo sát, thiết kế, đo đạc, thống kê, về các khoản dôi dư của dự toán, khối lượng cơng trình, mặt bằng đơn giá, nghiệm thu, kết toán, vân vân…có cả trăm cách để hưởng lợi lộc trong công tác thiết kế, xây dựng và cung ứng nguyên vật liệu mà một người giỏi xoay sở như Vương không thể bỏ qua được bất cứ một khoản tiền đen nào dù nhỏ đến đâu.
Tơi uống cầm chừng v cảm thấy chán ngán ở những điều mà Vương bộc bạch đến tận cùng của sự trắng trợn. Tôi kinh ngạc nhận ra người bạn hời hợt năm nào té ra hoàn toàn không phải là một hình mẫu nguyn thủy như thế. Đó chỉ là cái dạng bên ngoài. Bên trong Vương chất chứa một bản sắc hoàn toàn đối lập. Biến trá, nham hiểm, đầy âm mưu. Rượu đ bộc lộ bản chất thực của Vương ra với tôi.
Trong một lúc ngưng giữa câu chuyện, tôi vừa đặt ly xuống, bỗng bắt gặp cặp mắt Vương đang nhìn tơi. Một ci nhìn kỳ lạ như thể đang dị xt v định giá con người tôi một cách thầm kín. Cái nhìn trừng trừng, đầy thù nghịch vụt biến mất ngay sau khi chạm phải nh mắt tơi. Tơi bỗng lạnh mình. Đáy lịng con người ta phải chăng quả thật không dị được? Tôi đ chủ quan khi chỉ thẩm định sơ sài mà có thể tóm lược cho Vương là hạng người vô tư, nông cạn chăng?
“Có lẽ cậu ngạc nhiên khi thấy tớ khác với ngày xưa?” Vương bỗng nói sau một qung im lặng kh ngột ngạt, “Thời trai trẻ ai lại khơng ơm ấp hồi bảo ny, lý tưởng nọ, và cứ nghĩ rằng đời mình sau ny sẽ trong sng như thế, cao đẹp như thế. Vào đời, bon chen vật lộn để kiếm sống rồi thì ci tư lợi trong con người nó trở nên mạnh và lấn át tất cả mọi thứ, cậu ạ. Rốt lại thì con người ta sẽ quen dần với cái điều trước kia tuổi trẻ của họ từng cho là bất lương, bởi vì ci bất lương ấy cĩ tồn tại thì cuộc sống sung tc dễ chịu của họ mới tồn tại. Không thể đi con đường nào khác ngược lại với quyền tư hữu của mình, bởi vì mình đ bm rễ su vo nĩ rồi, cậu ạ. Lợi ích c nhn v gia đình cĩ lm mục rỗng tm hồn mình khơng, như người ta nói thì mình chưa cần biết. Mình chỉ cảm thấy cái trước mắt hiện tiền là mình sống phong lưu dư dật nhờ ở chủ nghĩa vị kỷ. Mình hi lịng đ sống như thế.”
Thoạt đầu tôi cảm thấy ngượng ở vẻ mặt thỏa mn của Vương khi nói ra những điều ấy, nhưng rồi tôi nhận thấy không phải thế. Một lối biện minh cho lối sống của mình, đ đành, nhưng sao tôi vẫn cảm thấy có những điều gì đó gượng épvà giả tạo trong những lời nói ấy. Thật ra, nói cho cùng, dó cũng chỉ l lời nĩi, v lời nĩi thì khơng đủ sức mạnh để thuyết phục tôi tin rằng Vương muốn giữ nguyên nhịp điệu của cuộc sống hiện tại. Có một điều gì đó chán chường, đồng thời kín đáo ở con người Vương mà nhất thời tôi không thể đoán nhận ra được.
Tôi say đến chóng mặt nên không uống nữa, Vương cũng không nài. Tôi về phịng mình nằm vật ra, v bỏ cả bữa ăn tối. Tôi nghe loáng thoáng những giọng nói của vợ chồng Vương từ căn phịng ăn, dội lên rồi dội xuống, trườn đi, long ra, như trong một trận bo m ba m mịt…Tôi ngủ thiếp đi một chập. Khi tôi thức giấc, bóng đêm đ la kín căn phịng nhỏ. Tơi mở mắt nhìn sững ln trần nh mu vng mờ đục và bỗng nghe tiếng khóc tấm tức vọng lại ở đâu đó trong ngôi nhà. Tiếng khóc của Phượng? Chuyện ci cọ giận hờn thường tình của những cặp vợ chồng ư? Nhưng cái gì đó bất bình thường ở Vương hồi chiều khiến tôi không cho là như thế. Tôi chậm chạp ngồi dậy. Cơn say hy cịn lm chống vng đầu óc. Tôi rón rén ra khỏi giường mình, men theo dy hnh lang như một tên trộm, lần xuống phịng ngủ của vợ chồng Vương. Tôi dừng lại trước cửa phịng. Tơi khơng thể tin ở những gì m mình nghe được.
“Con đĩ rạc! Mày cứ ng ẹo tiếp đi,” giọng Vương vang lên, cộc cằn, thô lỗ. “Này! Nếu mày không nhìn nĩ bằng nh mắt say đắm thì nĩ đâu có yêu mày hả? Nó bảo tao thế!” “Ai?” giọng Phượng khô khốc, lạnh lùng. “Thằng Hưng chớ ai!” Cơn giận sôi lên khiến tôi chực xông vào phịng. Nhưng lý trí đ ngăn tôi lại. Tôi đứng sững như bị liệt tại chỗ và nghe tim mình đập loạn xạ. “Mày trả lời tao làm sao đây hả con kia?” “Thời gian sẽ trả lời.” Tôi nghe thấy một tiếng bốp vang lên. Rồi một tiếng nữa. Và liên tiếp nhiều tiếng khác. Qua ánh đèn trong phịng ngủ hắt ra ngồi cửa sổ v trn sn hnh lang trước cửa phịng, tơi cĩ thể nhìn thấy những ci bĩng xơ dồn, loạng choạng. Nhưng Phượng không khóc nữa. Phượng đang lì lợm chịu đựng trận địn ghen phũ phng tn bạo của chồng mình. Tơi cảm thấy ngộp thở. Cĩ lẽ tơi sẽ khơng nín nhịn được thêm nữa nếu tơi cịn đứng ở đây, náu mình ngồi hnh lang bĩng tối như một kẻ rình rập. Tơi chạy vụt về phịng mình, đóng cửa và nhảy lên giường, vùi đầu vào gối, bịt cả hai tai lại. Tôi có hèn nhát không? Sao tôi không vào ngăn cản trận địn vũ phu của Vương lại chứ? Nhưng cửa phịng khĩa tri lại bn trong kia m! Thì đập cửa liên hồi và hét tướng lên! Ôi, tôi không thể. Không, tôi không thể.
Vo sng hơm sau tơi cố ý dậy thật trễ. Tơi nằm co quắp trn giường, nghĩ ngợi mông lung cho đến khi nghe tiếng xe của Vương rời khỏi sân trước. Khi ngồi vào bàn ăn sáng với Phượng, tôi làm ra vẻ thản nhiên như không biết chuyện gì đ xảy ra đêm qua. Và Phượng cũng điềm nhiên như thường ngày. Có điều lặng lẽ hơn. Nói ít và không hề mỉm cười. Một ci băng giá ở Phượng khiến tôi cảm thấy nao lịng. Sau việc kinh khủng đêm qua, Phượng vẫn trong sáng và tươi mát như một thiên thần. Tơi khơng nhìn thấy một dấu vết bầm tím no trn khuơn mặt thanh t ấy. Cĩ lẽ chỉ l những ci tt tai. Đôi mắt Phượng cũng không có vết thâm quầng hay sưng đỏ. “Hồi tối hình như có chuyện gì phải khơng?” tơi buột miệng hỏi v lấy lm ngạc nhin bởi chính cu hỏi bất ngờ của mình. Phượng ngước nhìn tơi đăm đăm, “Chuyện gì?” “Anh nghe lống thống như hai vợ chồng ci cọ gì đó,” tôi nói và lng trnh đôi mắt của Phượng.
Phượng đặt chén đũa xuống, vói tay cầm lấy tách cà phê, uống nhiều ngụm nhỏ v nhìn sững vo bình tr trước mặt. Sau cùng, nàng đặt tch xuống, lồng mười ngón tay vào nhau, hai cùi chỏ tựa lên bàn, nhìn tơi với nh mắt kỳ lạ – dịu dng, buồn b v cam phận. “Anh Hưng! Giữa Phượng và anh Vương không có tình yu m chỉ cĩ tình cảm vợ chồng. Cĩ lẽ Phượng nói ra điều đó với anh thì khơng nn, nhưng Phượng vẫn cứ nói. Không ích gì m phải che giấu ci điều chẳng đáng phải che giấu. Phượng đ nĩi với anh l đừng để cho anh Vương uống quá chén. Khi say anh ấy trở nên vũ phu, thường kiếm cớ gây sự để mắng nhiếc, hạ nhục, thậm chí cịn đánh đập Phượng. Có lẽ anh ấy mượn cơn say để trút thoát những ẩn ức và mặc cảm bị dồn nén trong mối quan hệ vợ chồng đ bị rạn nứt ngay từ năm đầu của cuộc hôn nhân.” “Sao lại rạn nứt?” “Khơng những vì tình cảm khơng tương hợp mà cịn vì vấn đề thể xác. Phượng muốn nói đến chuyện sinh lý.” “Sinh lý?” tôi nói, hoang mang nhìn lng đi chỗ khác. Vô tình nh mắt tôi dừng lại ở ngực Phượng. Chiếc áo ngủ rộng cổ để lộ cả khoản ngực trắng hồng. Phượng không bận đồ lót bên trong. Tôi vội nhìn lm.
“Anh Vương là người vô sinh. Nghĩa là vẫn có khả năng quan hệ tính giao nhưng không có khả năng truyền giống. Anh ấy đau khổ vì điều đó và do thế thường tìm cch trt cơn giận của mình vo một ai đó. Nhưng vào ai? Chỉ vào Phượng thôi, vì Phượng gần gũi với anh ấy nhất, v vì anh ấy khiếp nhược đối với tất cả những người khác. Có lẽ hai đứa phải đi đến chỗ ly dị, vì cng ngy cng khơng chịu đựng nổi sự căng thẳng và bế tắc trong quan hệ.” “Đ đi khám bác sĩ chưa?” tơi hỏi v nghe thấy giọng mình khơ ran. “Đ, bc sĩ nĩi thế.” Phượng đứng dậy thu dọn chén đĩa.
Tôi khuấy cà phê, pha một muỗng rượu rum và ngồi thần ra đó. Hạnh phúc như thể đến gần trong tầm tay nhưng bỗng chốc lại xa ra. Sợi dy co gin khơng ngớt giữa ảo mộng và thực tại của cuộc đời , lúc này đang xô đẩy tôi lắc lư giữa mộng và thực, giữa tình yu v tình bạn, giữa điều có thể và điều không thể. Phượng nói vọng ra từ căn bếp, “Chắc anh Hưng cũng thấy là giữa Phượng và anh Vương có một qung cch biệt lớn lao cả về tm hồn lẫn cch sống. Thôi, đừng nói gì về nghệ thuật v sự cảm thụ nghệ thuật. Sự khơng đồng điệu ấy có thể khỏa lấp được. Hoặc làm ngơ, mỗi người sống riêng với thế giới bên trong của mình. Mặc d như thế là đ cĩ ranh giới phn chia, đ cĩ so le trong hịa điệu của cuộc sống lứa đôi. Nhưng có thể chấp nhận được, miễn là biết khoan thứ và tôn trọng cái thế giới bên trong ấy, chứ đừng khi dễ và động chạm đến nó.” Phượng ra khỏi bếp, tựa cửa, hai tay khoanh trước ngực.
“Th cịn trong cách sống?”tôi hỏi. “Phượng muốn sống một cuộc đời trung thực. Anh Vương trước kia là một người sống trung thực. Nhưng rượu chè và môi trường giao tế đ lm hại anh ấy. Anh ấy đ biến đổi. Vài năm sau này, anh trở nên một kẻ thực dụng và chỉ lo thu vén tư lợi. Phượng không r lắ về cơng việc làm ăn mánh mung của anh Vương với một vài người bạn đồng nghiệp của anh vì Phượng ở nhà, nhưng với vẻ đắc trí, mn nguyện về cc mĩn tiền đ kiếm được một cách bất chính, Phượng hiểu rằng càng ngày anh càng sa lún vào lối kiếm sống phi nghĩa, do thế tự thn anh ấy cũng trở nn một kẻ phi nghĩa. Lm sao Phượng có thể sống suốt đời bên cạnh một người chồng phi nghĩa được? Phượng sợ rằng những việc nhỏ sẽ dẫn anh ấy đi đến những việc lớn hơn với mức độ tồi tệ hơn, khốc hại hơn. Phượng không dm và cũng không muốn sẽ có ngày chứng kiến sự sụp đổ hoàn toàn của anh Vương ở phương diện con người.” “Theo lời anh Vương kể với anh thì những mnh khĩe kiếm tiền của Vương trong các dịch vụ thiết kế và xây dựng cũng không đến nỗi nào gọi là phi nghĩa. Có sự bất chính đấy, đối với cơ quan nhà nước. Nhưng Vương không xâm hại đến quyền lợi và lợi ích của nhân dân lao động.”
“Anh nĩi lạ! Chiếm dụng của cơng, d là tiền bạc hay vật liệu, cũng đều là một hình thức gin tiếp ăn cắp và bóc lột sức lao động của bao nhiêu người khác đ đổ công sức ra để làm việc và kiến thiết công ích, đóng thuế cho nhà nước.” “Vâng,” tôi đành phải thừa nhận, mặc dù trong thâm tâm tôi vẫn không cho Vương là một kẻ sống phi nghĩa. Một mặt nào đó, Vương có tội. Tôi khá băn khoăn, lúng túng ở vấn đề này và không thể biện giải cho xác dáng được, vì thế tơi khơng dm nĩi gì thm nữa.
“Nhưng nói thì nĩi vậy chứ Phượng không muốn phải ly dị. Điều đó trái với giáo luật.” “Thời buổi này…” “Vâng, thời buổi này ai lại đi thủ cựu như thế, anh nhỉ? Có lẽ…nếu dây căng qu thì phải chịu đứt thôi. Phượng có cảm tưởng đ sắp đến ngày ấy. Dường như anh Vương muốn đào sâu thêm hố ngăn cách và tạo ra sự thù hằn để dẫn đến chỗ đoạn tuyệt. Và Phượng cũng có cảm tưởng anh Vương muốn mời anh ở lại đây là cũng có dụng ý. Anh ấy muốn trao cho Phượng một cái phao.” Tơi nhìn Phượng. Cặp mắt long lanh sáng ngời của Phượng biểu lộ rất r điều nàng muốn nói. Phượng đi vịng quanh bn ăn, tiến đến phía sau lưng tôi. Giọng nàng thốt lên phía sau đầu tôi, thanh tao, dịu dàng, chậm ri, “Em yêu anh ngay tự phút đầu gặp gỡ.” Tôi đọc cái câu ấy đ bao nhiu lần từ những cuốn tiểu thuyết, v chưa bao giờ tôi nghĩ rằng mình sẽ l đối tượng của câu nói ấy. Chưa bao giờ. Nhưng bây giờ tôi đ được nghe.
Và dường như mọi sự trên đời đều trở nên vô nghĩa đồng thời cũng đều có ý nghĩa cng với cu nĩi bất hũ kia, cu nĩi hình thnh một qu trình đằm thắm xiết bao của mối tình lng đng như sương khói. Hai bàn tay nhỏ nhắn của Phượng đặt lên hai vai tôi. Phượng ci xuống hơn nhẹ ln mơi tơi. nh mắt nghing nghing nhìn xốy vo mắt tơi, v hơi thở ngọt ngào của Phượng phả vào mặt tơi một luồng nĩng hổi. Tơi qun tất cả mọi sự. Tơi chỉ cịn biết cĩ tơi v nng. Rồi thì Phượng đ nằm gọn trong lịng tơi v chng tôi hôn nhau đắm đuối, cuồng nhiệt, khoắc khoải. Nhưng ngoài những nụ hôn, những cái ôm siết, và những âu yếm, vuốt ve, tôi và Phượng không dám đi xa hơn nữa. Có thể đó là một sự hạn chế giả tạo. Đâu có thước đo để đo được giới hạn của điều cho phép? Bởi vì nếu đ chấp nhận ph bỏ tường rào của nguyên tắc luân lý thơng thường, thì từ một nụ hơn say đắm đến việc làm tình với nhau khơng cịn l một khoảng cch khĩ khăn diệu vợi nữa.
Cái ly rượu ái tình kia nếu đ uống vo một hớp thì lẽ gì m khơng uống cho cạn cùng? Về mặt đạo lý x hội, tơi v Phượng đ phạm tội ngoại tình, đ phản bội Vương, một người chồng và một người bạn, thế thì cĩ gì khc biệt trong mức độ và phạm vi tội lỗi giữa một nụ hôn đắm đuối và một cuộc ái ân? Vng, khi m cả hai trạng huống ấy đều ở trong sự tương tác của hiến dâng và được dâng hiến? Dường như không khác gì cả – ngồi mức độ đậm nhạt của quan hệ luyến ái.
Chúng tôi hôn nhau, âu yếm nhau, nói với nhau những lời lẽ yêu đương thắm thiết, sôi nổi mà những kẻ yêu nhau thương nói…cho mi đến lúc Phượng phải đi chợ để lo bữa ăn trưa.
Bây giờ hai đứa tôi đ l tình nhn của nhau. Tơi ngồi lặng trong phịng khch, ht thuốc lin tục v hy cịn chống vng ở ci điều kỳ diệu vừa mới xảy ra, cái điều mà người ta không ngớt xưng tụng là lẽ sống đích thực của cuộc đời trăm năm hữu hạn. Không đâu, cái điều ấy đối với tôi và Phượng sao mà khốc liệt quá, ghê gớm quá mà cũng chông chênh quá! Chúng tôi phải đánh đổi gì để có được nó? Có chăng sự bình an trong tm thức? Cĩ chăng sự phủ dụ ngọt ngào của khc sinh ca? Tình yu khơng l một suối nguồn tươi mát cho tâm hồn chúng tôi, mà là một ngọn lửa ngùn ngụt bôc cháy, đồng thời là một chất cường toan ngấm vào tận thâm sâu. Tôi đ bị ph hủy ngay từ lc hơn Phượng, ngay từ lúc chúng tôi xây đắp cái nền chnh vnh của cuộc tình. Liệu rồi sẽ dẫn đến đâu? Tôi không dám nhìn thẳng vo thực tại v để mặc cho câu hỏi ấy lơ lửng bên trong.
Trưa hôm ấy, Vương về nhà với một thái độ niềm nở thân mật với tôi và những câu nói ngọt ngào với Phượng. Tuy nhin, thỉnh thoảng tơi vẫn bắt gặp ci nhìn dị xt của hắn. Và tôi biết rằng đêm qua tôi đ đoán đúng. Vương biết được mối tình cảm nảy nở giữa hai đứa tôi, nhưng hắn không thể lấy gì để chứng thực ngoài cách nói phủ đầu Phượng như hồi đêm qua để mong tìm được sự th nhận. Sự thân mật giữa tôi và Vương trở nên gượng gạo. Cả hai đứa tôi đều mặc nhiên thủ thế, và do đó, đồng thời nảy sinh một mối ác cảm tự nhiên của hai kẻ tình địch. “Mai tớ đi công tác ngoài Nha Trang vi ngy. Cơng ty vừa ký hợp đồng về vật liệu xây dựng. Cậu cứ ở chơi thoải mái nhé. Tớ sẽ đem mực khô về nhậu.” Phượng liếc nhìn tơi một ci thật nhanh rồi bỏ ra ngồi.
Đêm hôm sau, Phượng vào trong phịng ngủ của tơi, đang lúc tôi đọc cuốn Bà Bovary. Phượng không bận gì trn người cả. Nng nằm ln mình tơi. “Em muốn cĩ con với anh.”
Đ cĩ hai người con gái nói với tôi câu ấy, nhưng đây mới đích thực là câu nói tôi hằng mơ ước được nghe từ người mà tôi thực sự yêu thương. Hai đứa tôi ngủ với nhau đêm ấy và đem đến cho nhau những niềm lạc thú tuyệt đỉnh của ái ân. Tôi trườn người lên đến đỉnh cao vịi vọi, nơi đó máu huyết rả rời được phân bổ cùng khắp cơ thể với các tiết điệu yêu đương tràn đầy, mnh liệt. V tơi cũng cảm nhận ra ci hố su hun ht, nơi tôi nhiều phen trôi tuột vào nó với cảm giác của một kẻ đi trốn thực tại.
Vương đi mải đến năm ngày mới trở về. Vì khơng biết hắn sẽ trở về bất thần vo lc no nn chỉ vo ban đêm, chúng tôi mới ăn nằm với nhau. Trưa ngày thứ ba sau khi Vương đi, tôi ngồi ngồi phịng khch, hí hốy vẽ những bức phc họa về Phượng, trong khi Phượng đi chợ, hứa hẹn một nồi miến gà cho bữa trưa. Một xe gắn my chạy lạch tạch vo sn. Tơi nhìn ra. Nắng lấp lĩa trn chiếc sơ mi đỏ thắm, rọi lấp lánh sợi dây chuyền vng trn ngực, người con gái đỗ xe, di mắt nhìn vo. “Phượng ơi Phượng! Có nhà không đấy?” Giọng trầm và rền như tiếng đại hồng chung. Tôi buông viết xuống, đằng hắng r to v đi ra cửa chính. “Phượng đi chợ sắp về. Mời cô vào chơi. Xin lỗi…?”
Người con gái cười tươi, để lộ chiếc răng khểnh. “Em là Tố Loan, bạn của Phượng.” Lúc ấy Phựng cũng vừa về đến. “Ủa? Tố Loan! Gớm! Lặn đâu mà kỹ vậy bà?” “Thôi đi, tôi lặn kỹ hay bà lặn kỹ đây?” “Vào đây! Ở lại dùng cơm trưa với bọn tôi cho vui nhé! Đây là anh Hưng, bạn học cũ của anh Vương. Đây là Tố Loan. Này, bà xuống bếp với tôi nhé!” “Sẵn sàng phục vụ!” Thì ra l Tố Loan, nhn vật m ở ngy đầu tiên đến đây, Phượng và Vương nói đùa là sẽ làm mai mối cho tôi, nhưng rồi những ngày sau đó hai người không đả động gì đến việc ấy nữa. Tơi lại lao vo phịng khch tiếp tục vẽ, trong khi Phượng và Tố Loan rúc rích với nhau dưới bếp như hai con chim sẻ.
Chẳng hiểu sao mải đến hôm nay, với trên ba chục bức ký họa chn dung Phượng, tôi vẫn chưa vừa ý ở bức no cat, khơng bức vẽ no lột tả được cái hồn của Phượng, người thiếu phụ mà tôi rất mực yêu thương. Cái hồn phơi phới, sâu lắng và u uẩn dường kia, cái hồn đ đánh động và khơi dậy trong tôi cả một trận bo i tình. Thế nhưng cây bút chì than trn tay tơi vẫn khơng thể thm nhập được vào đấy. Cứ như thể nó bị choáng ngợp trước tịa lu đài kiều diễm mà ma mị kia vậy. Hôm nay tôi đ thử vẽ m khơng nhìn mặt Phượng, vẽ bằng trí nhớ. Một trí nhớ quằn quại, lênh đênh. Và tôi đ vẽ được chân dung Phượng, ngay sau khi Tố Loan vừa đến và cịn đang lăng xăng với Phượng dưới bếp.
Tôi ngồi trầm mặc với khuôn mặt liêu trai của Phượng được cô đọng trên tờ giấy trắng. Ánh mắt, nụ cười, mái tóc…tất cả đều ngời Phượng. Tôi cẩn thận cất bức vẽ vào vali, chưa muốn để Phượng xem thấy vo lc ny. Phượng đi lên, chận tôi lại, cười cười, “Sao? Chấm được không? Em làm mai cho!” Tôi nhún vai, “Xinh lắm! Nhưng anh trĩt yu em rồi. Uổng thật!”
Tơi vo phịng tắm, cạo ru đ mọc lởm chởm. Tố Loan xinh xắn thật đấy, nhưng sao tôi không cảm được. Có một vẻ gì đó không toàn bích ở nàng. Một vết ngấn, hay ố vng trn một tổng thể hồn hảo của bức tranh. Khuơn mặt trịn trịa, mơi dy v mọng, mắt to, đen, luôn luôn chớp chớp hai hàng mi di, bày tỏ một vẻ thơ ngây khá điệu bộ. Nụ cười mở rộng thường xuyên đem lại một ấn tượng về sự trang bị duyên dáng. Cái đẹp của một pho tượng thiếu sinh khí. Hoặc cái xinh xắn của một con búp bê Nhật Bản.
Ba người bọn tôi ngồi vào bàn ăn thưởng thức món miến gà nấu kiểu bắc. Cịn cĩ cả một đĩa gà xé phay trộn rau răm và hành tây cho tôi nhấm nháp rượu rum. Câu chuyện xoay quanh đủ đề tài trong cuộc sống. Qua vài lời của Phượng, tôi biết gia đình Tố Loan thuộc loại giu nhất nhì thnh phố miền duynhải ny, v Tố Loan lại là con một, được cưng như trứng mỏng.
“Thế mà vẫn chưa có anh chàng nào đến đào mỏ nhà bà. Hay tại bà chưa treo bảng chiu qun?” Phượng nói. “Treo rồi đấy chứ! Nhưng tại phía dưới có chua thêm hàng chữ ‘con gái thuộc hạng khó tính đặc biệt’.” “Anh Hưng lại đang treo bảng cầu thê đấy,” Phượng háy mắt với tôi, và tôi bắt gặp ánh mắt đen láy của Tố Loan liếc vội từ Phượng qua tôi, cũng l một ci nhìn dị xt chăng? Tôi bỗng đâm ra cảnh giác. Tôi đá khẽ vào chân Phượng nhiều lần để nhắc nhở nàng thận trọng, mỗi khi trước mặt Tố Loan mà Phượng cứ công nhiên bày tỏ tình cảm mật thiết qu mức bình thường của hai đứa tôi, vợ và bạn của Vương. Ánh mắt, nụ cười, lời nói, cả đến việc tự nhiên gắp thức ăn bỏ vào chén tôi, tất cả đều hàm ý r rng hai đứa tôi là tình nhn của nhau. Tố Loan không phải ngu ngơ gì để mà không nhận thấy điều đó. Vài lần, tôi thấy Tố Loan có vẻ đang nghĩ ngợi một điều gì. Cũng cĩ lc, mắt nng di chuyển từ tôi qua Phượng, hay ngược lại, với cái nhìn cĩ vẻ cn nhắc, dị tìm, tự vấn. Khi Tố Loan về, tơi trch Phượng, “Em bạo quá!” “Bạo gì cơ?” Phượng cười hồn nhin. “Tố Loan biết đấy!” “Biết gì cơ?” Tôi nổi khùng, “Cặp mắt Tố Loan không phải bằng thủy tinh đâu nhé! Bộ em muốn khoe mối tình của mình cho cơ ấy biết hay sao?” Phượng lắc đầu, “Anh khéo lo! Tố Loan cạn lắm. Rất vô tư và chẳng có chút tinh ý nào đâu.” “Rồi xem. Anh thì cảm thấy l Tố Loan biết.” Phượng cười khanh khách, “Nếu có biết cũng chẳng sao. Lại càng hay anh ạ.”
Đêm ấy Phượng tỏ ra cuồng nhiệt hơn bao giờ cả. nàng muốn ở thế chủ động và tôi để cho nàng lèo lái con đị cảm gic của cả hai. Phượng quằn quại và dày xéo tôi. “Em sợ rồi sẽ mất anh. Cho nên…anh hy cho em một đứa con. Em thèm được có con. Thèm ghê đi…” Có một lúc, trong cơn vần vũ điên cuồng, tôi bỗng nghe như có tiếng chìa khĩa tra vo ổ ku lch cch. Nhưng tiếng rên xiết của Phượng át đi cả, và cơn lốc man dại đ cuốn tơi đi, nhấn chìm tơi vođại dương lạc thú. Tôi nghĩ mình chỉ kho tưởng tượng.
Lúc ấy đ 12 giờ đêm. Vì l đêm thứ ba sau khi Vương đi công tác, bọn tôi đ cẩn thận đợi đến mười một giờ mới tìm đến nhau. Vương không thể từ Nha Trang về vào lúc này được. Hắn đi công tác bằng xe của cư quan, nếu có về trễ lắm cũng đến mười giờ tối là cùng. Vả lại, chìa khĩa cửa chính chỉ có một chiếc, và nó đang được móc vào cây đinh đóng trên tường phịng khch. Ấy thế nhưng tôi vẫn nghĩ ngợi về tiếng mở cửa, không hiểu có phải như điều người ta thường gọi l “thần hồn nt thần tính” của những kẻ đang ở trong trạng thái có mặc cảm phạm tội hay không.
Hai ngày kế tiếp, tôi và Phượng thường xuống ngồi trong công viên. Đến lúc ấy bọn tơi mới nói về tương lai. Hướng giải quyết ổn thỏa và tốt đẹp nhất là – và suy cho cùng chỉ có mỗi hướng ấy – Phượng sẽ ly dị với Vương, cho dù gia đình Phượng có ngăn cấm đến đâu đi nữa. Tình yu sẽ vượt qua mọi trở lực, như người ta thường nói thế, và bọn tôi không muốn đó là một câu sáo ngữ thông thường. Nhưng với chính bản thân tôi, đó cũng là điều hết sức rắc rối v phiền toái. Gia đình tơi ắt sẽ khơng chấp nhận cho tơi lấy một người đàn bà đ cĩ chồng và đ ly dị chồng. Huống nữa, Vương là bạn tôi, và xưa kia từng đến chơi nhà tôi vài lần, hầu chuyện khá tâm đắc với bố tôi về đề tài xây dựng, vì bố tơi nguyn l thầu khốn.
Vấn đề xem ra không đơn giản dù rằng bao giờ ước mơ cũng thường bay bổng ở trên bề mặt thực tế nhọn lểu những gai chông. Xét về phương diện đạo lý của tình bằng hữu thì tơi l kẻ cướp vợ của bạn. Chua xót và đớn hèn không nhỉ? Dư luận liệu có dập vùi hạnh phúc tương lai của hai đứa tôi không? Và Vương sẽ phản ứng ra sao? Có lúc tôi đ chn lịng khi suy nghĩ cặn kẽ về những điều ấy. Động lực l tình yu v xung lực chính yếu l sự mạnh dạn vượt qua bức tường của luân lý, thành kiến và miệng đời để xây dựng hạnh phúc của mình. V xung lực ấy thì tơi e mình sẽ khơng cĩ được. Tôi e nó sẽ lại hóa thành một trở lực – đối lập hoàn toàn từ bước nhảy tới thành bước nhảy lùi. Sợi chỉ mỏng manh của tình yu hai đứa tôi đang căng ra trước trận gió phũ phàng khắc nghiệt của mệnh đời, mà ở hai đầu dâu buộc, chỉ là hai giấc mộng cũng mong manh như thế….
Khi đưa Phượng về nhà trên con phố rộng,nhìn dng đi thướt tha của Phượng với mái tóc xỏa lộng trong gió chiều, bất giác tôi nghĩ đến hai câu trong một bài hát thuộc loại bình dn trước đây:”Em ơi, nếu mộng không thành thì sao? Non cao đẩt rộng biết đâu mà tìm?” Bỗng dưng tôi cảm thấy tôi sẽ mất Phượng, mất đi nỗi hạnh phúc u hoài của tôi, và đời tôi rồi sẽ lại trống trải như cũ. Cái điều linh cảm ấy lại đúng. Giữa mộng và thực có cả vạn dặm trùng trùng của bụi đời tỏa kín.
Tm giờ tối của ngy thứ năm, Vương mới trở về, mệt mỏi, bụi bặm nhưng vẫn vui vẻ lơi từ trong xắc tay ra khoe với tơi một bịch mực khơ lớn. “Ny nh! Tớ hứa mực khô là có mực khô! Nhưng bây giờ chắc tớ phải đi ngủ sớm thôi. Mệt quá! Đường sá xuống cấp thê thảm. Đi xe là cả một cực hình, nhất l loại xe chật chội vì phải tải về đủ thứ hàng hóa lỉnh kỉnh. Mai vậy nhé! Chiều mai tớ được nghỉ bù. Sng thì cịn phải đến sở báo cáo tình hình ký kết hợp đồng. Trưa mai tớ sẽ đem về một chai Martel rượu ngoại đàng hoàng gọi là ăn khao. Thế nào?” hắn đột ngột quay sang Phượng, “Mấy hôm nay cĩ chuyện gì lạ khơng?” “Cĩ đấy,” Phượng nói, “Tố Loan có đến chơi vào hôm kia.” “À, thế hả?” Vương nhìn tơi, “”Sao chng nghệ sĩ? Cậu thấy Tố Loan thế no? Cĩ hạp nhn khơng?” Tôi lắc đầu cười, “Chẳng hạp.” “Sao vậy?” “Xinh thì cĩ xinh đấy. Nhưng không cĩ hồn, cậu .” “Ơi giời! Khơng cĩ hồn thì lm sao m sống được? Ôi, cái ông tướng này r l lẩn thẩn! Đám nghệ sĩ các cậu thì chỉ mạnh nĩi về ci hồn. Thế thì ci xc dng để làm gì mà không nói đến?” Vương cười lớn và bỏ vào phịng tắm. Tơi cũng rt về phịng mình, sau khi cng Phượng trao nhau một nụ hôn dài thầm lén ngoài phịng khch. Sự hiện diện của Vương như thể lại xúc tác thêm vào cho nỗi yêu đương và kích thích của hai đứa tôi.
Trưa hôm sau, trong khi nướng mực dưới bếp, Phượng hỏi tôi, “Anh có định uống nhiều không? Martel là thứ dữ đấy!” “Uống ít thôi. Anh sẽ cố kềm không để Vương uống nhiều.”
Nhưng Vương không đem về Martel mà là một chai Black and White. “Của quỷ này bây giờ mắc thậm tệ! Nhưng vẫn mua, vì chuyến ny tớ trng to về khoản giao tế phí v hoa hồng. Ậy! Nếu chả lợi lộc gì thì tớ tội vạ chi phải xung phong đi cho hao mịn thn xc hả cậu?”Vương cười hả hê và đột ngột trừng mắt nhìn Phượng đang dọn mâm lên. “Sao ăn bận phong phanh thế kia?” Vương cộc lốc nói.
Phượng đỏ mặt, quay ngay vo phịng ngủ. Nng thay chiếc o ngủ mỏng dính bằng bộ đồ sậm màu. Ba đứa tôi ngồi vào bàn. Trên mâm có mực khô, chả giị v bnh phồng tơm. Rượu mạnh nên chỉ uống ba ly sec là đ bốc. Vương rót cho Phượng một ly, thấy Phượng lắc đầu, hắn nói sẵng, “Em hy uống với bọn anh một hớp. Một hớp thôi. Cho máu huyết lưu thông rồi nghe anh nói chuyện này thú vị lắm.”
Tôi và Phượng đ chịu đựng một cuộc khổ hình, một trận tra khảo thật bất ngờ, độc địa và nhức nhối, đến nỗi mi tận sau ny, mười năm đi qua mà tôi hy cịn rng mình khi nhớ lại những cảm gic t lạnh v chết cứng lc nghe những gì m Vương nói với khuôn mặt đỏ gay, nụ cười méo mó và cặp mắt nhấpnháy liên hồi. “Uống nào, Hưng! Ông bạn thân của tớ, chàng nghệ sĩ, kẻ cướp vợ của bạn! Hề hề! Uống với tớ một ly nữa no! Một ly giao tình nữa trong bữa tiệc cĩ lẽ l cuối cng của bọn mình. Rồi hoặc l cậu đi. Hoặc là tớ đi. Đi đâu hả? Thì…đi ra khỏi đời Phượng!”
“Kìa anh Vương!” Phượng kêu lên thảng thốt. “Im!” Vương trừng vợ,hai trịng mắt long sịng sọc. “Hơm nay cơ chỉ cĩ quyền nghe chứ khơng cĩ quyền nĩi! Phải, khơng cĩ quyền nĩi, sau tất cả những gì m cơ đ lm cho tơi phải chịu điếm nhục, và tất cả những gì m cơ đ phụng hiến cho thằng Hưng!” hắn quay sang tôi, cặp mắt hắn độc dữ như mắt cọp. “Hưng! Mày nghe tao nói chứ!? Không, tao không say đâu. Trái lại, tao đang rất tỉnh táo để nói chuyện phải quấy,” hắn móc trong túi ra chùm chìa khĩa v đặt lên bàn đánh cạch một cái. “Đúng rồi, sáng hôm kia Tố Loan đ đến đây thăm chúng mày, thăm cậu và vợ tớ,” hắn gằng giọng, “nghĩa là thăm chúng mày đấy. Để làm gì? Để tự Tố Laon đánh giá và xác minh mối nghi ngờ của tao về chúng mày. Nhưng trước khi đi Nha Trang, tao đ bảo Tố Loan rằng nếu chỉ nhận xét qua một bữa cơm thân mật thì chưa đủ cơ sở, chưa đủ bằng cớ xc thật. Do đó tao đ đưa Tố Loan chiếc chìa khĩa của cửa chính. Cũng may, cánh cửa này không làm then gài bên trong. Và đêm ấy, khoảng 12 giờ, Tố Loan đ lẻn vo nh để dịm qua lỗ khĩa của phịng ngủ m trong đó ông bạn quý hóa và cô vợ yêu dấu của tao đang lm trị với nhau. Khiếp thật! Sng nay Tố Loan bảo tao thế. Nguyn văn nhé:’Khiếp thật! Quấn nhau như đôi sam. Lăn lộn từ trên giường nhào xuống đất. Đủ trị đủ kiểu.’ Đấy! Tố Loan tả như thế! Ha ha! Tao phục mày đấy, Hưng! Tao thì khơng biết đến những phương pháp tinh vi ấy đâu!”
Tơi nhìn Phượng mặt tái nhợt, tựa hẳn người ra sau lưng ghế, cụp mắt xuống nhìn găm vào bàn tay trái đang run bần bật, cố bám chặt lấy mép bàn. Tôi sượng cứng cả người và tôi không thể mở miệng nói được lời nào. Phải, cả Phượng và tôi lúc này không được quyền nói mà chỉ được quyền nghe. Nghe lấy những lời nói như những nhát đinh đóng bạo tàn không chút thương xót vào tận tim gan.
“Thế đấy! Tao tiếc rằng chuyến công tác này kéo dài quá, bằng không có lẽ tao có thể về kịp để cùng xem với Tố Loan một bộ phim sex hạng nặng ngay ở nh mình. H h! Uống đi Hưng!” hắn cụng ly vào ly tơi, nhìn tơi trừng trừng và nói giọng chắc nịch, “Uống đi ông bạn quý! Tố Loan chẳng cĩ hồn phch gì phải khơng? Hồn phch dm dật như vợ tớ thì mới thỏa được cái tang bồng nghệ sĩ của cậu chứ!”
“Không phải như cậu nghĩ đâu, Vương,” tôi cố gắng để có thể nĩi ra được câu ấy, nhưng tôi thấy ngay là câu nói của tôi rơi hẫng vào chỗ không. “Tớ nghĩ đúng lắm, Hưng à. Bây giờ thế này nhé,” Vương đột nhiên ngồi thẳng người lên, chuyển sang giọng nói từ tốn một cách đáng sợ, “sự việc đ như thế thì cứ để cho nó như thế. Chẳng cị nước đâu để mà tát. Thôi thì…để tớ nhường vợ tớ lại cho cậu. Hai người hy rng sống với nhau cho thỏa dạ thỏa lịng. Khơng, tớ nĩi thật đấy. Giịng mu nghệ sĩ hợp với nhau hơn. Tớ đ nĩi điều ấy ngay từ ngày đầu cậu đến đây, nhớ không? Bây giờ thế ny nh! Dễ thơi m! Tớ sẽ ‘sang’ vợ tớ cho cậu, như một món hàng vậy, với tớ một điều kiện thật dễ dàng. Cậu lấy giấy bút ra đi, và viết một bảng xác nhận, đại loại như thế này nhé! Tôi là Hưng, giáo viên dạy tiếng Anh, trường gì đó, lớp gì đó, sống tại Buôn Ma Thuột, xác nhận đ quyến rũ v thơng dm với vợ của bạn tơi l Phượng ngay tại nhà cuẩ bạn tôi là Vương tại Phan Rang.’ Đấy, chỉ viết thế thôi! Và đem đưa cho Tố Loan chứng thực. Thế là cậu được vợ tớ. Cịn tớ sẽ mất đi một con điếm trong cuộc đời mình.Ha ha!”
Vương ngả người ra sau lưng ghế cười ngất, cười đến ho sặc sụa. Rồi đột nhiên hắn ngừng bặt, nhìn tơi chằm chằm, v bỗng đưa bn tay tri ra. “Bắt tay cậu một ci. Bắt bằng bn tay tri nh. Vì tay trái là ở bên phía trái tim.” Bàn tay hắn cứ chơi vơi trước mặt tôi hồi lâu. “Nào! Thế cậu không dám bắt tay tớ à?” Tôi thấy Phượng nhìn tơi như có ý khuyn tơi hy chiều ý Vương. Tôi dưa tay trái ra bắt lấy tay hắn và chuẩn bị tư thế đỡ địn nếu như hắn có ý muốn đánh tôi. Nhưng không, Vương chỉ bắt tay tôi và bắt rất chặt. Rồi hắn lại rót rượu ra ba ly, giọng hắn đâm ra nho nhoẹt, đứt qung, nghe khơng r.
“Uống với tớ nữa đi Hưng! Uống cho cạn tình, v em nữa, Phượng,” hắn quay sang Phượng, ánh mắt bỗng đằm xuống, “Em hy uống với anh một ly cho trọn đạo vợ chồng!” Phượng bỗng đứng phắt dậy. Giọng nàng run run, gấp gp, “Anh Vương! Sự thể đ thế ny thì tốt hơn hy chấm dứt một lần cho xong tất cả đi! Anh đừng có giở giọng cao đạo ấy ra nữa. Đủ rồi.” Phượng quay ngoắt lại, đi một mạch về phía phịng ngủ. Vương nhìn theo, cười vang lên, “Hay! Hay! Một cú đánh trả thần tốc. Nhưng chẳng trúng vào đâu, phải không Hưng? Thôi!” Hắn quơ tay một vịng, chờn vờn rồi đứng dậy và đi về phía một trong ba căn phịng nhỏ m hắn thường để dành cho khách khứa bạn bè ở xa đến chơi.
Tơi ngồi im khơng cục cựa. Một cảm gic t liệt chạy khắp tơi từ trong ra ngồi, chạy từ khối ĩc vật vờ v từ con tim rối loạn, u sầu, rả rượi. Trong ngôi nhà yên tĩnh, không một tiếng động nào phát ra ngoài tiếng chạy rè rè của ci quạt my ở gĩc phịng ăn. Tôi cảm thấy khối nặng vô hình đang trôi theo vịng quạt, quay v quay mi những vịng quay vơ thường.
Tơi nhìn đồng hồ. Đ su giờ chiều. Vẫn cịn xe đi Nha Trang đấy. Tơi m thầm vo phịng mình thu xếp hnh lý. Tôi phải đi lặng lẽ như một cái bóng ma ra khỏi ngôi nhà đang mọc mầm phân hủy này. Tôi phải xa Phượng như xa một ảo ảnh không thể vươn tới được, thảng hoặc có thể vươn tới được thì ci ảo ảnh ấy sẽ vỡ tan như bọt xà phịng. Sau tất cả sự việc nặng nề vừa mới xảy ra, liệu tôi có thể mặt chai mày đá để ở lại đến sáng mai và ngỏ lời từ biệt Vương và Phượng hay không? Cách hay nhất là ra đi không kèn không trống, như một kẻ bại trận tan tác. Tôi biết điều gì sẽ xảy ra sau đó. Hai người hẳn phải ly dị. Nhưng tôi không đủ can đảm quay lại đón Phượng vào cuộc đời. Tôi đ xẹp lp như cái bong bóng bị xì hơi. Mối tình sẽ chỉ cịn l một hồi niệm ray rức. Nó không thể được tiếp tục nuôi dưỡng bằng chất liệu không những chỉ của tình yu m cịn l của mặc cảm. Mối mặc cảm cĩ lẽ sẽ bm theo trong suốt cuộc đời chung nếu xảy ra giữa tôi và Phượng. Không, tôi không đủ nghị lực và sự rộng lượng. Tôi cũng không phải là kẻ đng trí, hay qun. Vì thế, vng, tơi l kẻ chạy trốn. Kẻ đào tẩu thảm hại.
Tôi đặt bức chân dung ký họa Phượng lên mặt bàn ngủ, chắn cái gạt tàn thuốc lên trên. Tôi biết sáng mai Phượng sẽ là người đầu tiên vào phịng ny. Nhưng nếu là Vương thì hắn cũng sẽ trao bức vẽ lại cho Phượng. Tôi mong rằng Vương không phải là người hẹp lượng cho lắm. Rồi tôi ngần ngừ, đoạn tôi lấy giấy bút ra. Tôi muốn viết vài chữ gì đó để lại. Nhưng tôi không biết viết gì. Cịn cĩ thể viết gì được kìa? Tơi cất lại giấy bt v bất gic nhìn đến cái giường ngủ, nơi mà tôi và Phượng đ trải qua bao cuộc i n cuồng nhiệt suốt bốn đêm trường…Tôi lắc đầu, thở dài và lặng lẽ ra đi.
Về lại Buôn Ma Thuột, tôi làm đơn xin nghỉ dạy sau khi may mắn gặp Tnh l bạn cng xĩm với tơi thuở nhỏ. Tnh ln cao nguyn liên hệ về mặt hàng gỗ tốt để đóng bàn ghế tủ giường cao cấp. Hắn có một xưởng gỗ và một xưởng mộc mới nhập vào hợp tác x. Hắn nhận tơi về gip hắn trơng coi việc sổ sch giấy từ. Tơi khơng ham thích gì cơng việc bn giấy, nhưng tình thế buộc tơi phải thay đổi chỗ ở. Phượng biết địa chỉ riêng của tôi cũng như ngôi trường tôi đang dạy. Trước khi lên đường, tôi dặn dị Pht l hiệu phĩ, “Cĩ thư của ai gởi đến cho tôi thì nhờ anh bỏ vo một bì thư khác gởi xuống Cam Ranh cho tôi. Cịn nếu cĩ một cơ no đó đến đây hỏi địa chỉ hiện thời của tôi thì anh cứ bảo l khơng biết nh!” Pht cười thông cảm. “Lại chuyện bồ bịch lăng nhăng chứ gì? Tính quất ngựa truy phong hả? Được thôi, sẽ bảo đảm bí mật cho anh.” Tôi ghé về Ninh Hịa thăm gia đình v cũng dặn dị như thế.
Tấm màn bí mật đ phủ ln trn hình tích của tơi theo cch đó đ được mười năm cho đến khi số phận run rủi và đưa đẩy tôi vào Nam. Tôi đ lm việc ở xưởng mộc của Tánh và cố lao đầu vào công việc để quên đi hình ảnh của Phượng. mi đên bốn tháng sau, Tánh mới gởi thư của Phượng lên cho tôi.
“Anh thương yêu,
Cĩ lẽ em sẽ khơng nhắc nhở gì nữa đến mối tình lận đận trắc trở của bọn mình. Vì cch thức ra đi của anh khiến em hiểu. Hy xem mối tình ấy như một dấu ấn sâu đậm của đời mình. V chỉ như thế thôi. Không trăn trở hay khoắc khoải gì về nĩ nữa, anh nh. Em chỉ muốn thông báo với anh vài điểm cụ thể cho anh biết, dù bây giờ cũng chẳng để làm gì, nhưng ít ra anh cũng có được một vài điều suy gẫm. Cái đó cũng đáng kể đấy, anh ạ. Sau ngày anh đi được trên một thng thì em v Vương hoàn tất xong các thủ tục ly dị. Đó là nhờ một người bạn của Vương làm việc ở tịa hịa giải. Lý do: bất đồng quan niệm sống. Va chạm thường xuyên và làm tổn thương danh dự nhau. Sau đó hai tuần thì Vương làm đám cưới với Tố Loan. Lúc ấy em đ về nh bố mẹ em ở Long Khnh. Tố Loan cĩ gởi thiệp mời cho em. Dĩ nhin, em khơng thể đi được, nhưng em đ nhờ Xun, em gi em đi thế và đem quà của em chia vui với Vương và Tố Loan. Thế cũng hay hở anh? Em khơng thắc mắc hay tị mị gì về việc ấy, m cũng chẳng giận hờn gì. Nhưng do tình cờ run rủi m em biết được tất cả uẩn khúc của sự việc. Vào tháng Mười, em đi Nha Trang với nhỏ Xuân. Chẳng qua bố mẹ em muốn em đi đó đi đây cho khuây khỏa sau cuộc chia tay với Vương. Gia đình em khơng hay biết gì về việc của em và anh cả. Vương không nói gì, v em tất nhin cũng khơng nĩi gì. Ra Nha Trang, ngồi dưới bi biển, em bất ngờ gặp Hương. Hương cũng từ Phan Rang ra chơi. Nĩ l bạn học của em v Tố Loan, m cũng l em bạn dì ruột của Tố Loan. V anh biết không, Hương đ cho em biết rằng ngay từ năm đầu tiên lấy em làm vợ, Vương đ đi lại tằng tịu với Tố Loan. Có lẽ em dùng hai từ ‘tằng tịu’ thì khơng đúng lắm. Hương biết r ngọn nguồn cu chuyện, anh ạ. Nhưng vì thể diện gia đình, nĩ đ khơng dm nĩi gì với em. Mải đến lúc gặp em ở Nha Trang, biết em và Vương đ ly dị, nĩ mới th thực về Tố Loan v Vương. Hai người thường hị hẹn nhau ở nh bố mẹ Hương. Anh cịn nhớ hơm ấy, em đ cam đoan là chỉ có một chiếc chìa khĩa duy nhất của cửa chính khơng? Vậy tại sao Vương có chiếc chìa khĩa thứ hai để giao cho Tố Loan? Chiếc thứ hai chỉ vừa được làm trước ngày Vương di công tác. Chiều ngày ấy Vương đem chiếc chìa khĩa đến nhà Hương nhờ em trai Hương là thợ sửa chìa khĩa đánh cho một chiếc khác. Anh cịn nhớ l từ cơ quan Vương đ tạt về nhà một chốc rồi đi ngay không? Chỉ nửa tiếng sau lại quay về. Bí mật đem chìa khĩa đi làm mẫu ấy mà. Thế m bọn mình vơ tư quá. Vương đ bố trí dn dựng cả rồi. Một ci bẫy rất kho. Lại cịn một điều khc về chuyện mnh mung làm ăn nữa, anh ạ. Bố Hương làm cùng cơ quan với Vương, bác ấy vừa nghỉ hưu được chừng một năm nay. Thì ra Vương không kiếm tiền một cách bất chính như lời anh ấy nĩi. Anh ấy sống và làm việc một cách đường hoàng. Những đồng tiền dư dật trong suốt bốn năm sống với em l lấy từ nguồn ti chính của Tố Loan. Vương say sưa đánh đập chửi bới em vẫn không làm em quyết chí ly dị. Vương dè bỉu và khi dễ sự ham chuộng nghệ thuật và tâm hồn lng mạn của em, em cũng khơng lấy thế lm điều. Vì thế Vương đ thay đổi chiến thuật. Học lĩm những mnh khóe thủ đoạn làm ăn bất chính của các bạn đồng nghiệp để về phô trương khoe khoang với em, Vương cố tạo ra cho em một cảm tưởng và ấn tượng xấu về con người anh ấy, một kẻ lm giu phi nghĩa, chiếm dụng của cơng, tham ơ, bịn mĩt, bớt xn, vân vân. Nhưng chừng ấy cũng chưa đủ để thúc đẩy em bước đến cái bước quyết định là đoạn tuyệt. Vì như em đ nĩi, gia đình em khơng cho php, v tự lịng em cũng khơng muốn thế. Bởi vì khi ấy em đang bơ vơ giữa cuộc đời. Thế rồi anh đến và sự việc đ diễn biến và kết thúc như thế. Dù sao đi nữa, em cũng cảm ơn anh đ mở một lối thốt khơng những cho em m cả cho Vương và Tố Loan. Bằng không thì ba người bọn em cứ mi sống trong sự dối trá,lọc lừa và che đậy. Hằng lâu Vương và Tố Loan cứ nghĩ em là một con nhỏ lì lợm, khơng biết cch no bứng cho ra được. Và như thế hẳn là vợ chồng Vương và Tố Loan hiện giờ cũng đang cảm ơn anh đấy.Thôi, em dừng và gởi đến anh một nụ hôn nhé. Phượng một thời của anh.”
Phượng quay lại với hai ly cà phê rum. “Tĩc anh bạc nhiều quá,” Phượng nhìn tơi chăm chú, “Sắm thêm nhiều nếp nhăn nhỉ?” “Ừ, trên bốn chục rồi,” tôi cười, “Phong sương dầu di mấy phen. Cịn em, by giờ sống ra sao? Ci qun ny l…?” “Của vợ chồng em,” giọng Phượng trầm xuống, nng hất nhẹ cằm về phía cơ gái đang dọn dẹp ly tách ở bàn bên. “Đó là con gái riêng của chồng em, đời vợ trước.” “À…” “Em đi bước nữa cách đây sáu năm,,” Phượng chớp chớp đôi mắt lá răm. “Chồng em lớn hơn em ba mươi tuổi. Anh ấy là cựu giáo sư đại học. Cách đây một năm anh ấy bị chứng bn thn bất toại. liệt nửa phần dưới. Tuy có một khoảng cách lớn về tuổi tác nhưng vợ chồng em gần gũi về tâm hồn. Chồng em am hiểu và tôn trọng nghệ thuật. Anh ấy nhân hậu, rộng lượng và có kiến thức rộng ri. Một mặt nào đó em xem anh ấy như một chỗ dựa về tinh thần. Vâng, em không yêu thương nhưng kính trọng và thương mến chồng em. Như thế cũng đủ, anh nhỉ? Về ci qun thì thu nhập cũng kh. Dì ghẻ con chồng chung lưng đấu cật mà buôn bán, phục vụ.” Phượng bật cười, “Con gái riêng của chồng em v em thân thương nhau chẳng khác gì hai chị em. Em chỉ lớn hơn Diễm Phương có bốn tuổi thôi mà. Chẳng hề có lớp rào cách biệt dì ghẻ con chồng.” Phượng xoay xoay chiếc ly trong tay. “Sao anh khơng nĩi gì về anh cả?”
“Cũng bình thường. Anh có được hai cháu.” Tơi nghĩ chẳng cần phải nói cho Phượng về những điều ngang trái và bất hạnh của tôi trong hôn nhân và gia đình. Cứ để cho Phượng nghĩ rằng tôi cũng đang sống một cuộc sống êm ấm, ổn định của người cha v người chồng. “Thế…đời ta đ được sắp đặt, an bài cả rồi, phải khơng anh? Chắc anh cĩ hạnh phc, anh nhỉ? Cịn em…em nghĩ em đang sống một cuộc sống êm đềm, bình dị v vui vẻ.”
Nhưng có điều gì đó cam chịu và nhẫn nhục ở giọng nói và nét mặt của Phượng mà do thế tôi không tin Phượng đang bằng lịng ở cảnh sống hiện tại. Cuộc dời Phượng lẽ đâu được an bài như thế? Tơi nhớ lại những gì Phượng đ nĩi ngy xưa…”Phượng lại cứ thích cho đời mình phủ đầy rong rêu…”
Tơi im lặng một lủc rồi hỏi, “Em được mấy cháu?” Phượng mỉm cười, hất hất mái tóc ra sau, chớp chớp mắt, “Em không có con, anh ạ. Em là người không có khả năng sinh đẻ chứ không phải Vương. Em được biết hiện giờ Vương và Tố Loan đ cĩ ba đứa con với nhau.”
“Vậy ra…?” “Vâng, ngày xưa Vương đ dối em về việc đi khám bác sĩ. Thành thử hồi đó em cứ nghĩ là Vương vô sinh, cho nên em đ khơng đi khám về phần mình. Em đ từng muốn cĩ con với anh. Nhưng sau những đêm n ái cuồng nhiệt như thế mà vẫn không có gì xảy ra, em bắt đầu nghi ngờ về thể trạng sinh lý của mình. Em đ vo tận thnh phố Hồ Chí Minh, đi khám ở nhiều nơi và biết chắc em không có khả năng sinh sản. Chính chồng em đ giới thiệu cho em đi khám ở những chỗ có uy tín và đầy đủ chuyên môn. Sau đó anh ấy ngỏ lời muốn lấy em làm vợ. Khơng phải vì thương hại và muốn an ủi em đâu. Anh ấy thương em trước khi biết em không sinh đẻ được.”
Phượng bỗng phát ra một tiếng cười khô, gy, “Nghĩ cũng hay anh nhỉ?” “Ừm…” “Cái ông Vương đó mà! Một tay kịch sĩ cĩ hạng, phải khơng anh?”
Một người đàn ông cao dong dỏng đi ngang qua bàn tôi và đưa tay phát khẽ vào vai Phượng. Phượng quay đầu lại, nhoẽn cười tươi tắn. “À, anh Trí! Đợi em chút nhé!”
Người đàn ông gật đầu chào tôi và lừng khừng đi vào một cái bàn nằm ở góc trong cùng. Phượng nhìn tơi một lc rồi nĩi, “Gặp lại anh, em cũng mừng. Cứ tưởng anh đ đi luôn mất biệt đâu ở tận Âu tận Mỹ rồi. Sau bao biến đổi vô thường của cuộc đời, mình vẫn cịn cĩ một điều gì đó để lưu trữ trong con tim và ký ức, anh nhỉ? Mai, anh rảnh thì gh lại đây uống cà phê nhé? Chắc mình sẽ cịn nhiều chuyện để hỏi han về nhau. Bây giờ em xin phép qua bên bàn kia…ờ, đó là anh bạn nhạc sĩ của em.”
“Tự nhiên, Phượng à.” Phượng nhẹ nhàng đứng lên rồi bỗng quay lại nói, “À, cảm ơn anh về bức ký họa. Anh biết khơng, hiện giờ em vẫn cịn giữ nĩ đấy…trưng trong phịng khch.”
Tôi lơ đng nhìn theo Phượng uyển chuyển đi về phía cái bàn trong góc, nơi có người đàn ông đang chờ nàng. Tôi gọi cô con gái của chồng Phượng tính tiền rồi đứng dậy, nhìn về phía Phượng để gật đầu chào từ giả. Nhưng Phượng đang mải lắng nghe người đàn ông nói chuyện. Y vừa nói vừa khua khua hai bn tay trứớc mặt, đầu hơi ngẩng ra sau. Tôi nhận thấy có một vẻ phục tùng ở Phượng.
Phựng ngày xưa của tôi không có ở đây.
Tôi lửng thửng đi ra khỏi quán. Ngoài phố rộng, giịng đời đang huyên náo trôi lăn.
VĨNH HIỀN